"Đế...Thiết...Thành..." đôi môi xinh đẹp run lên từng chữ.
Cát Diệp từ từ đứng dậy trên đôi chân tím bầm, lê bước lảo đảo về phía chiếc cáng tàn tạ kia.
Cô buông hai chiếc dao găm xuống đất, vuốt nhẹ cho tấm ga nhuốm máu phẳng phiu lại, rồi đặt lên đó một nụ hôn như cách trước kia cô từng hôn anh.
Lặng đi một hồi, Cát Diệp nhìn lên bức tường treo đủ loại vật dụng tra tấn đằng kia.
Khắp căn biệt thự đã chìm vào bóng đêm tăm tối, trên hành lang vắng nọ, cánh cửa một căn phòng bật mở.
Từ trong đó, thân ảnh mảnh mai bước ra, trên hai bàn tay nghe tiếng súng tia điện kêu roèn roẹt cùng âm thanh kim loại va chạm từ năm con dao dài gắn trên đủ năm ngón.
Cô thiếu nữ đó đi như người vô hồn qua từng phòng, lặp đi lặp lại câu hỏi:
"Chủ nhân của tao đang ở đâu?"
Và bất cứ kẻ nào không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ dùng máu của hắn để lót đường cho mình.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô đã lục tìm được gần như toàn bộ căn biệt thự, chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng trên tầng thượng.
"Trần Khánh..." Cát Diệp hổn hển thở dốc, sắc mặt không rõ biểu cảm.
Mùi thuốc lá quen thuộc phát ra từ căn phòng cuối một lần nữa châm ngòi cho cơn oán hận trong cô.
Đôi mắt Cát Diệp sáng quắc lên như mắt mèo giữa đêm đen.
Một ánh sáng của phẫn nộ, đau khổ và căm thù.
Rầm!
Cánh cửa sắt bị đạp tung, Cát Diệp lao như con thiêu thân về phía kẻ đang an tọa trên chiếc ghế quyền quý.
Đồng tử trừng trừng sắc lẹm và lưỡi dao nhắm thẳng vào cổ hắn ta.
Cô sẽ đâm nát lục phủ ngũ tạng của hắn, cứa mạnh cho đến khi đầu hắn đứt lìa, sẽ cho hắn nếm trải gấp bội những gì hăn đã làm với người cô yêu.
Trần Khánh, cô hận hắn đến tận xương tủy.
Khi hắn giật mình quay lại nhìn cô và chính tay cô sắp sửa kết liễu đời hắn, một tiếng súng đột ngột rền vang.
Trong vài tích tắc ngắn ngủi, Cát Diệp thấy trời đất trở nên trắng xóa, chân mất hoàn toàn cảm giác và toàn thân đổ gục xuống sàn.
Cô nghiến răng, cứng đầu lết mình từng chút đến phía Trần Khánh, kéo theo một vệt máu đậm in dài.
đôi tay đeo dao run rẩy gắng xiên thủng bàn chân dơ bẩn.
Nhưng trước khi Cát Diệp chạm được tới hắn, một thanh xà lim từ đâu đã giáng thẳng vào gáy cô, làm tiểu não phía sau bị chấn động mạnh và rồi cô ngất lịm đi.
"Không! Cát Diệp! Tôi xin em!" một giọng nói quen thuộc văng vẳng đâu đó bên tai.
Tiếc rằng cô không còn khả năng để ý thức được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, Cát Diệp mới lờ đờ tỉnh lại, vẫn ở nơi sàn nhà lành lạnh ấy và tiếng ho rũ rưỡi của Trần Khánh vang khắp bốn bức vách kín.
"Thời gian của tao không còn nhiều nữa." hắn lẩm nhẩm, rồi nói tiếp với người ngồi đối diện mình:
"Những lúc thế này lại làm tao nhớ đến chuyện cũ."
"Thằng khốn." người kia đáp lại hắn.
Trần Khánh nhấp một ngụm rượu vang, nhếch mép cười mỉa mai:
"Mọi chuyện đi đến nước này, không phải do mày hay sao?"
Thế nhưng hắn không biết rằng chính hắn mới là kẻ cố tình không muốn chấp nhận việc tất cả đều khởi sinh từ chính lòng dạ xấu xí của mình.
Năm cấp ba ấy, Trần Khánh thực hiện vai diễn rất trót lọt.
Hắn niềm nở, nhiệt tình, đóng vai một người bạn chân thành đạt đến mức Đế Thiết Thành nhất mực tin tưởng.
Hắn thâm sâu và luôn biết thời cơ thích hợp để hành động là khi nào, vì vậy nên mới kiên trì ẩn nhẫn, đợi cho đến khi Đế Thiết Thành tốt nghiệp cấp ba và thừa kế tập đoàn Đế thị mới nhờ danh nghĩa bạn bè để leo lên chức phó giám đốc, dần dần gây dựng thế lực rồi sau đó sẽ chính thức đứng lên tạo phản.
Suy cho cùng từ đầu đến cuối, hắn luôn ấp ủ mưu đồ lợi dụng Đế Thiết Thành, tâm hiểm độc, lòng đố kị, âm thầm che giấu tất cả sau vẻ ngoài ôn hòa thường trực.
Một ngày định mệnh năm hai mươi mốt tuổi nọ, Đế Thiết Thành sang thăm nhà Trần Khánh, tặng cha bạn một chút thuốc và hoa quả như thường lệ.
Cha Trần Khánh khi ấy cũng chính là người thân duy nhất của hắn.
Ông lương thiện, hiền lành, thế nhưng từ khi vợ qua đời vài năm về trước, hôm nào ông cũng mượn rượu giải sầu, lại kèm thêm căn bệnh ung thư phổi quái ác nên sức khỏe ông vì thế mà ngày một sa sút.
Chiều hôm đó quả là một chiều ảm đạm.
Khi cả hai cậu trai trẻ đang gọt hoa quả trong bếp, ông bất ngờ bị tăng huyết áp rồi đột quỵ ngay giữa nhà.
Gần năm phút sau, Trần Khánh mới phát hiện cha mình gặp nguy, lập tức cuống cuồng chạy lại