"Nhìn kĩ lại thì con đàn bà của mày cũng không tệ."
"Câm miệng.
Mày không có tư cách để bình phẩm về em ấy."
"Tao ư? Tao cần đ*o gì tư cách.
Thậm chí tao còn có thể làm thế này nữa..." vừa nói, Trần Khánh vừa dí súng điện vào lưng Cát Diệp.
Cô co giật, la lên một tiếng xuýt xoa.
"Diệp! Em không sao chứ?"
Giọng nói kia lại một lần nữa buộc cô không được bỏ cuộc.
Cát Diệp lờ đờ nâng mí mắt để được trông thấy anh.
Đế Thiết Thành của cô kia rồi, quả nhiên anh vẫn còn sống và vẫn yêu thương cô như thuở nào.
Cô thấy anh đang bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ cũ mèm, mặc bộ tây trang theo phong cách thường thấy, tuy nhiên khắp áo quần đều rách tả tơi vì bị roi da quật mạnh.
Sơ mi của anh không còn sạch sẽ hay phẳng phiu, nó loang lổ những mảng màu đỏ đen trộn lẫn vào nhau, một màu ảm đạm của máu tanh và bùn đất.
Mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng và chỉ mình cô được cho phép chạm vào nay đã rối bù, quanh vầng trán rộng phải quấn một băng vải dày sau lần đập đầu tự vẫn vì muốn đoàn tụ với cô.
Khắp thân thể anh, không nơi đâu là còn lành lặn.
Vết thương cũ chồng lên vết thương mới.
Đôi mắt đã đỏ ngầu đi vì chứng kiến quá nhiều cảnh tượng đau lòng.
Và kinh khủng hơn cả, chúng đang đeo lên mặt Đế Thiết Thành một chiếc rọ mõm vốn chỉ dành cho chó.
"Đế thiếu!" Cát Diệp gào lên rồi bắt đầu nức nở.
Trái tim cô đã quá tải rồi.
Cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Thà rằng hãy hành hạ thể xác cô đi, bởi sự tra tấn dã man nhất chính là đây, là phải thấy người mình nâng niu bấy lâu bị đối xử tàn nhẫn mà không thể làm gì được.
"Tôi ổn mà.
Thật đấy.
Vậy nên làm ơn đừng khóc nhé em yêu." Đế Thiết Thành mấp máy đôi môi nhợt nhạt sau lớp rọ mõm kim loại.
Miệng anh vẫn còn nồng nặc mùi máu tươi lẫn thịt người sau lần phát điên và lao vào cắn xé những tên đã làm Cát Diệp của anh phải đau đớn.
Giọng anh cũng đã khản đặc rồi, tuy nhiên nếu lời nói đó là dành cho cô thì luôn mang một sắc thái ôn nhu và nhẹ nhàng kì lạ.
Cát Diệp nghe thế lại càng thấy xót xa hơn nữa.
Cô nhọc nhằn đứng dậy, nước mắt lã chã rửa sạch những vết xước in trên gương mặt kiều diễm.
Đế Thiết Thành gắng mỉm cười để tỏ ra mạnh mẽ, không muốn cô phải phiền lòng:
"Lại đây nào, để tôi lau nước mắt cho em."
Sau đó anh lấy hết sức để nhúc nhích cánh tay vừa được phẫu thuật gắp đạn khỏi chiếc còng đang siết chặt mà không thành.
Cát Diệp chập chững tiến về phía anh, toàn bộ tâm trí đều nhường chỗ cho khát khao muốn được ôm lấy con quỷ đáng thương ấy vào lòng để xoa dịu những vết bầm cùng nỗi tủi nhục khôn cùng.
Cạch!
Ngay khoảnh khắc cả hai không còn cách nhau bao xa, tiếng súng lục kéo chốt an toàn lại một lần nữa đột ngột vang lên.
Và từ phía sau, Trần Khánh nhàn nhã bước tới, áp sát họng súng lành lạnh vào thái dương Cát Diệp.
"Cuộc hội ngộ cảm động đấy, nhưng diễn phim ngôn tình đến đây là đủ rồi." hắn lên tiếng.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, Trần Khánh cười cợt:
"Ngày này bảy năm trước, mày đã khiến tao phải tận mắt chứng kiến người cha đáng kính ra đi.
Bây giờ chính là thời điểm đẹp để mày được trải qua một nỗi đau giống như vậy.
Chỉ có thế thì mày mới hiểu tao từng khốn khổ đến nhường nào."
Đồng tử Đế Thiết Thành trợn tròn.
Ý của hắn là sao cơ?
"Không! Mày muốn giết thì cứ giết tao đi! Đừng làm hại em ấy! Em ấy vô tội!"
Mặc cho Đế Thiết Thành hét lớn, Trần Khánh vẫn một vẻ mặt điềm nhiên như không để mấy để tâm.
Hắn thả một ánh nhìn mỉa mai lên tên thiếu gia họ Đế vốn luôn cao ngạo và quyền quý mà cười khẩy:
"Thứ tình yêu ngu ngốc làm mày trở nên thảm hại thật đấy."
Rồi ra hiệu cho thuộc hạ tháo rọ mõm khỏi miệng anh, Trần Khánh hạ giọng:
"Nhưng yên tâm, mong ước của mày sẽ được toại