Edit: Akito
Mình định edit hết rồi đăng luôn một lần, nhưng nhiều bạn bình luận quá nên mình đăng mỗi ngày 5 chương cho đến khi hết thế giới này nhé ^^
Vốn là muốn đi tìm gen dịch, nhưng thời gian lâu như vậy cũng không có tìm thấy gen dịch, nhân tâm đội ngũ cũng liền có chút tán loạn rồi, Giáo Y đại thúc còn nói kẻ điên đã chết, gen dịch cũng không còn, một đoàn người Cô Lang liền quyết định trở về.
Càng thêm quan trọng, giữa đường đi gặp được ngày càng nhiều tang thi, hơn nữa tang thi biến dị cũng càng ngày càng nhiều, trước mắt liền gặp ba con tang thi biến dị, đã vậy này đó tang thi biến dị còn có thể triệu hoán những tang thi khác.
Đội ngũ bắt đầu đầu đối phó thực cố hết sức, cho nên quyết định trở về căn bản đều là toàn bộ phiếu thông qua, nhưng làm cho Ninh Thư không nghĩ ra chính là, Giáo Y đại thúc đi theo trở về làm gì, chui đầu vô lưới sao?
“Hoa Đóa Nhi, đứng dậy.” Giáo Y đại thúc dùng chân đụng đụng Ninh Thư, Ninh Thư thoáng phát mở to mắt, dụi dụi đôi mắt, đi theo Giáo Y đại thúc ngồi vào trong xe.
Sồ Phượng vốn muốn ngồi ở vị trí phó lái, lại bị Ninh Thư vượt lên trước, Sồ Phượng trừng mắt liếc cô, đi ra đằng sau ngồi vào.
Dọc đường đi Ninh Thư cũng cảm giác được cái ót mình lành lạnh, không cần nghĩ, đây chính là ánh mắt của Sồ Phượng.
Hiện tại Ninh Thư xác định được lực chú ý của Sồ Phượng đã chuyển dời đến trên người đại thúc, hơn nữa Ninh Thư không chỉ một lần nghe được Sồ Phượng cùng Cô Lang tranh chấp, dù sao chính là em có phải muốn phản bội anh hay không blah blah, sau đó Sồ Phượng liền giảo biện, không có blah blah.
Nhưng Giáo Y đại thúc này một đương sự lại bày bộ dạng lạnh nhạt liền chuyện gì cũng không quan tâm, nên thế nào liền như thế đấy.
Khiến cho Cô Lang hận đến ngứa răng, không chỉ một lần muốn thủ tiêu đại thúc.
Ninh Thư đương nhiên không muốn đại thúc gặp chuyện không may, một khi đại thúc gặp chuyện không may, cô cũng phải đi theo gặp chuyện không may, không thấy được ánh mắt Cô Lang nhìn cô cũng mang theo sát ý sao?
Giáo Y đại thúc lái xe sắc mặt có chút không tốt, nhàn nhạt nói: “Lại có tang thi tới.”
Bầu không khí trong xe thoáng cái liền có vẻ căng chặt.
“Mẹ nó, có chịu hết hay không a.” Lang Chu mắng một tiếng, trên đường đi không biết đã gặp bao nhiêu tang thi.
Tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác thế giới chỉ còn lại mấy người bọn họ còn sống.
Thật sự mọi người đều không nhìn ra, chính là tang thi sống sót như thế nào?
Vật tư cũng nhanh đã không còn, viên đạn gì đó cũng không có, hiện tại Ninh Thư giết tang thi đều là dùng rìu chém, dùng gậy gộc đập vào não.
Trong đội ngũ duy nhất có súng ống chính là Giáo Y đại thúc, nhưng hắn không có ý tứ muốn phân ra, nhiều nhất có đôi khi nhìn thấy Ninh Thư sắp bị tang thi cắn, liền giúp một phen, đối với những người khác chính là bộ dạng có mấy người hay không có mấy người đều như nhau.
Giáo Y đại thúc mới nói có tang thi đến, quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy âm thanh gào rú của tang thi, chung quanh có tang thi nhào lên muốn vây quanh xe.
Giáo Y đại thúc lạnh lùng một khuôn mặt, giẫm chân ga, bay thẳng đến tang thi ngăn ở phía trước xe tiến lên, sau đó không chút lưu tình nào mà nghiền nát chướng ngại vật chạy qua.
Ninh Thư đều phải xóc nảy muốn phun ra.
“Đông” một tiếng, trần xe truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó toàn bộ xe đều chấn động lắc lư hai cái.
Sắc mặt mọi người thoáng phát liền không tốt, lại gặp tang thi biến dị.
Tại sao lại nhiều tang thi biến dị như vậy.
Ninh Thư nhìn về phía Giáo Y đại thúc, vẻ mặt đại thúc trầm tĩnh lạnh lùng, chỉ là gắt gao nhấp môi biểu hiện tâm tình của hắn thực khó chịu.
Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc nói: “Đại thúc, nếu không chúng ta trước xuống xe xử lý tang thi biến dị.”
“Hoa Đóa Nhi, không có đầu óc liền không cần nói bừa, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đi ra ngoài chính là để cho tang thi bao vây, còn có tang thi biến dị, cô đây là muốn mọi người đi chết.” Gương mặt Sồ Phượng lạnh lùng nói ra.
Vẻ mặt Cô Lang cùng Lang Chu bất thiện mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cau mày nói: “Hiện tại tang thi biến dị ở phía trên, nếu như làm hỏng xe thì làm sao bây giờ, không có xe, một giây chúng ta liền bị tang thi xé xác.”
Thực cho rằng cô nguyện ý xuống xe đi đối mặt với tang thi a.
“Bang bang…” Tang thi biến dị trên trần xe
dùng sức đập trần xe, cũng coi như xe của đại thúc tương đối rắn chắc, tạm thời không có xảy ra vấn đề gì.
Đại thúc cuồng giẫm chân ga, vứt bỏ chút ít tang thi cấp thấp hành động chậm chạp, sau đó dừng xe lại, hướng người trong xe nói: “Xuống xe, xử lý tên tang thi này.”
Mọi người bất đắc dĩ chỉ có thể trước xuống xe, đối với tang thi trên trần xe một trận cuồng oanh loạn tạc, nhưng là đối với tang thi cũng không có thương tổn gì.
Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo thần sắc bất đắc dĩ, hai bên chênh lệch quá xa, Ninh Thư chỉa súng ống hướng tang thi trên đầu xạ kích, nhưng đều bị tang thi né tránh được.
Tê mỏi, tang thi biến dị cái đồ chơi này là như thế nào tới.
Giáo Y đại thúc híp mắt, nhắm vào tang thi, nhưng không có nổ súng, phỏng chừng vì tốc độ của tang thi quá nhanh.
Cô Lang vứt bỏ súng ống ở trong tay đã không còn đạn, trực tiếp dùng ám khí, nhưng căn bản cũng chả làm được cái mẹ gì, ngược lại lại bị tang thi tiếp cận, tức thì liền bị tang thi móc ra trái tim.
“Cô Lang…” Sồ Phượng sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Nhanh nổ súng a.” Cô Lang lăn trên mặt đất một vòng, né tránh công kích của tang thi, hướng Giáo Y đại thúc gào lên một tiếng.
Lang Chu cùng Sồ Phượng đều tiến lên hỗ trợ, nhưng dường như tang thi đã chọn trúng Cô Lang, một hai phải trước giết chết nam chính rồi nói sau.
Giáo Y đại thúc không có nổ súng, vẫn luôn ngắm vào nhưng lại không có nổ súng, phỏng chừng là đang tìm cơ hội.
Tang thi lại hướng Cô Lang công kích, lần này Cô Lang hành động chậm một bước, không né tránh được công kích của tang thi, mắt thấy Cô Lang liền sẽ bị tang thi giết chết, thì đột nhiên, trên tay Cô Lang bộc phát ra ánh sáng cùng lôi điện giống nhau, đánh vào trên người tang thi.
Trên người tang thi lập tức toát ra khói trắng, tang thi biến dị ngây ngẩn cả người, hiển nhiên bị một màn trước mặt này làm cho kinh sợ, khuôn mặt xám trắng lộ ra vẻ sợ hãi.
Mọi người cũng sợ ngây người, sững sờ nhìn tay Cô Lang, mà ngay cả Cô Lang cũng là vẻ mặt mờ mịt, sau đó trên mặt dâng lên vẻ vui mừng như điên, lẩm bẩm nói: “Đây là dị năng, dị năng.”
Thừa dịp tang thi ngu ngơ trống rỗng, Giáo Y đại thúc bóp cò súng, thoáng cái liền đem đầu tang thi nổ tung.
Tuy rằng Giáo Y đại thúc đã xử lý tang thi, nhưng vẫn khiến cho lòng Cô Lang tràn đầy phẫn nộ, hướng Giáo Y đại thúc chất vấn: “Vì cái gì vừa rồi không chịu nổ súng?”
Vẻ mặt Cô Lang âm đức mà nhìn Giáo Y đại thúc, trên tay còn phóng thích ra dị năng hệ lôi ‘xẹt xẹt’, hiển nhiên là muốn giết Giáo Y đại thúc.
Trong lòng Ninh Thư thực khẩn trương, hướng Cô Lang nói: “Đại thúc đây là dụng tâm lương khổ, khiến anh ở thời điểm nguy cấp thức tỉnh dị năng.”
Quả nhiên là sủng nhi, cư nhiên đã thức tỉnh dị năng hệ lôi khắc chế tang thi, dị năng hệ lôi đối với tang thi là dị năng gây tổn thương lớn nhất đấy.
Cô Lang nghe thấy Ninh Thư cưỡng từ đoạt lý, cười nhạo một tiếng, “Nếu như không phải ở thời điểm nguy cấp thức tỉnh được dị năng, chỉ sợ hiện tại đã bị tang thi giết chết, tao tuyệt đối không tha cho mày.”
Ninh Thư xem như đã nhìn ra, hiện tại Cô Lang đã có năng lực, liền muốn báo thù, thuận tiện thành lập uy tín tuyệt đối ở trong đội ngũ.
Lôi điện ở trong tay Cô Lang chớp động, trên mặt đều là biểu tình nóng lòng muốn thử, hiển nhiên muốn đánh chết Giáo Y đại thúc ở dưới lòng bàn tay.
Giáo Y đại thúc giơ súng lên, chỉ vào cái trán Cô Lang, cười nhạo một tiếng, “Chẳng qua chỉ là dị năng giả sơ cấp, thử xem tốc độ của mày nhanh, hay tốc độ viên đạn của tao nhanh.”
Da mặt Cô Lang run rẩy, nhìn đến họng súng đen sì, lại nhìn đến vẻ mặt hững hờ của Giáo Y đại thúc, không cam lòng mà hủy bỏ dị năng trong tay.