Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 99: Truy tìm đại BOSS mạt thế (10)


trước sau

Edit: Akito

Vì mình không rảnh để tối nào cũng online, nên mình chốt lịch luôn: Thứ 2 hàng tuần đăng 10 chương.

Bạn nào sợ quên cốt truyện thì mỗi ngày đọc một chương thôi nhe ^^.

Quyển này sẽ có 32 CHƯƠNG, dành cho những bạn muốn để dành chờ đọc luôn một thể.

Nghe Giáo Y đại thúc nghiêm trang nói hươu nói vượn, Ninh Thư cảm giác cả người đều không khỏe rồi, điều này làm cho Ninh Thư người duy nhất biết rõ thân phận của hắn trong lòng ngứa ngáy, thật muốn nói tên này nha chính là kẻ điên, hắn như thế nào tiêu diệt kẻ điên?

Tự sát?

Giáo Y đại thúc nhướng mày nhìn Ninh Thư, thấy cô bị nghẹn đến trợn trắng mắt, vươn tay vỗ vỗ lưng Ninh

Thư, nhàn nhạt nói: “Phản ứng lớn như vậy, cô có ý kiến gì sao?”

Ninh Thư xua xua tay, nói: “Cháu ý kiến gì cũng không có.” Cô có thể có ý kiến gì?

Nhìn đến Giáo Y đại thúc lạnh lẽo một khuôn mặt, cô chính là có ý kiến cũng không dám nói.

“Người làm mất gen dịch, cũng không biết xấu hổ nán ở chỗ này, da mặt thật dày, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác áy náy sao?” Sồ Phượng tức nghẹn lên tiếng nói, “Bởi vì cô, biết bao nhiêu người bị tang thi giết chết, bị cảm nhiễm.”

Ninh Thư: (⊙o⊙)

Nghe Sồ Phượng chỉ trích, Ninh Thư phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Giáo Y đại thúc, lời này có lẽ nên dành cho Giáo Y đại thúc đi, nhân tài chế tạo ra loại quái vật tang thi này hẳn nên áy náy.

Giáo Y đại thúc thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, nhún vai, nói: “Cũng không phải tôi làm mất gen dịch, cô nhìn tôi cũng vô dụng.”

Ninh Thư: PHỐC…

Lại lần nữa nhận thức đối với Giáo Y đại thúc được đổi mới, cái da mặt này của Giáo Y đại thúc chính là da mặt dày nhất thiên hạ, méo có dày hơn.

“Hoa Đóa Nhi, tôi đang cùng cô nói chuyện đấy, cô rốt cuộc đem gen dịch ném ở nơi nào rồi, cô có biết gen dịch có bao nhiêu quan trọng hay không.” Sồ Phượng trầm mặt hướng Ninh Thư chất vấn.

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Tôi lúc ấy căn bản cũng không nhớ rõ ném ở nơi nào, nhiều tang thi như vậy, tôi đối phó với tang thi còn không kịp, ở đâu còn nghĩ đến cái gì gen dịch.”

“Chính là mất đi tính mạng, cô cũng hẳn nên bảo vệ gen dịch.” Sồ Phượng chỉ trích Ninh Thư.

Tê mỏi, thật đúng là không dứt, Ninh Thư đập bàn, tức thì làm cho cái bàn cũ kỹ triệt để tan nát, “Sồ Phượng, cô có phải muốn bức ép tôi đến cùng hay không.”

Trước kia Sồ Phượng tuy rằng không chào đón cô, nhưng vẫn bảo trì tư thái cao quý lãnh diễm, không giống hiện tại nơi nơi bức ép cô, muốn leo lên đầu cô.

Ninh Thư nhìn về phía tồn tại như lão thần Giáo Y đại thúc, chẳng lẽ nữ chủ quân đang ghen, bởi vì cô được đi gần Giáo Y đại thúc.

“Hoa Đóa Nhi, tôi là xem cô tuổi còn nhỏ, không so đo với cô, cô còn chưa thấy đủ, có phải hay không cô cảm thấy có người cho cô chỗ dựa, cô liền muốn lên trời.” Sồ Phượng lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn đến Giáo Y đại thúc có chút u oán.

Hoa Đóa Nhi chỉ là một người muốn dáng người không có dáng người, muốn nói về diện mạo, cùng cô so sánh, quả thực chính là một người xấu xí, vì cái gì người nam nhân này đồng ý cùng con nhóc Hoa Đóa Nhi này thân cận cũng không muốn cùng cô thân cận.

Nghĩ như vậy, thần sắc Sồ Phượng càng thêm u oán.

Cô Lang đem thần sắc u oán của Sồ Phượng nhìn ở trong mắt, sắc mặt tức khắc liền khó coi, lên tiếng quát: “Ầm ĩ cái gì? Bây giờ phải nghĩ kế hoạch kế tiếp nên đi chỗ nào, mà không phải tranh cãi này đó những chuyện nhỏ không đáng kể.”

Sồ Phượng nói: “Không còn gen dịch, bàn cái gì cũng đều là chuyện vô ích.”

Ánh mắt Cô Lang phức tạp nhìn Giáo Y đại thúc, cuối cùng nói: “Nếu kẻ điên đã chết, gen dịch cũng bị hủy, vậy chúng ta quay về đi.”

Ý tứ của Cô Lang rất rõ ràng, chính là không định tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, tính toán quay trở về.

Ninh Thư cũng không có ý kiến gì, dù sao gen dịch ở trên tay cô, trở về giao cho trưởng quan tổ đặc công, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, sau đó liền nghĩ đến chuyện sinh tồn.

Bất quá không thể biểu hiện quá rõ ràng mình muốn trở về, Ninh Thư rầu rĩ nói: “Cứ như vậy trở về, thành quả gì cũng không có, sẽ bị trừng phạt đấy.”

Sồ Phượng trợn trắng mắt liếc nhìn Ninh Thư, “Đây đều là bởi vì ai?”

Dù sao đều không phải vì cô, Ninh Thư trong lòng yên lặng nói.

Sau cùng đội ngũ nhất trí đồng ý quay về, hiện tại đã không có gen dịch, Cô Lang cùng Sồ Phượng không có thức tỉnh dị năng, tự nhiên cần lực lượng quốc gia bảo hộ mình, tạm thời chưa có nghĩ
tới muốn phản bội.

Bầu không khí thoáng cái lại trầm mặc, Cô Lang ‘hừ’ lạnh một tiếng, dẫn đầu rời đi, nhìn thoáng qua Ninh Thư, ánh mắt mang theo không kiên nhẫn cùng sát ý.

Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc nhích lại gần, mắt lạnh Giáo Y đại thúc cùng ánh mắt Cô Lang đối thượng, Cô Lang ‘hừ’ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.

“Vua nịnh hót.” Lang Chu trào phúng nói Ninh Thư một câu.

Giáo Y đại thúc xoay đầu lại hướng Ninh Thư cười nhạo một tiếng, “Các người dầu gì cũng là đồng đội, nhân phẩm của cô làm sao lại kém như vậy.”

Ninh Thư: ha ha ha, ai biết được.

“Sức lực của cô rất lớn, là trời sinh?” Giáo Y đại thúc nâng kính mắt hướng Ninh Thư hỏi, đôi mắt phản quang, để cho người cảm giác thực nguy hiểm.

Vấn đề này hẳn nên trả lời thế nào đây, như thế nào cảm thấy Giáo Y đại thúc không có lòng tốt, dù sao đại thúc thích nhất chính là giải phẫu người tài ba dị sĩ.

Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc nhe răng cười cười, nói: “Đại thúc, cháu đây là trời sinh đấy.”

Giáo Y đại thúc ‘nga’ một tiếng, cũng không nói gì khác, hướng Ninh Thư vẫy tay, Ninh Thư lập tức tiến đến trước mặt Giáo Y đại thúc.

“Đừng đứng gần như vậy.” Giáo Y đại thúc nói, Ninh Thư bĩu môi, lui về phía sau hai bước, tật xấu làm ra vẻ của đại thúc khi nào mới có thể sửa đổi.

“Gen dịch ở trên người của cô, cô có nghĩ tới kích hoạt dị năng hay không?” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư nói.

Ninh Thư thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thấy Giáo Y đại thúc đạm mạc một khuôn mặt, cũng liền từ bỏ giảo biện, lắc đầu nói: “Cháu không nghĩ.”

“Vì cái gì, đồng đội của cô đều muốn đạt được gen dịch để kích hoạt dị năng?” Giáo Y đại thúc nhướng mày nhìn Ninh Thư, “Sợ biến thành tang thi?”

Nói thật một nửa tỷ lệ này thật sự quá hố cha, hoặc là một bước lên trời trở thành dị năng giả, hoặc là biến thành tang thi chỉ biết ăn thịt người.

Ninh Thư liền vội vàng gật đầu, “Cháu sợ biến thành tang thi.”

Biểu tình của Giáo Y đại thúc vô cùng khinh thường, “Một nửa tỷ lệ cũng không dám thử, không có tiền đồ.”

Muốn loại người phế vật như cô có tác dụng gì?!

Ninh Thư nghe ra ý tràn đầy khinh thường, cô tỏ vẻ tùy tiện anh cười nhạo, cô còn muốn dựa vào cái gen dịch này để hoàn thành nhiệm vụ đấy.

“Đại thúc…” Ninh Thư ngồi ở bên cạnh Giáo Y đại thúc, dựa sát vào hắn hỏi: “Đại thúc, chủ nói xem gen dịch này là như thế nào làm ra?”

Ninh Thư vẫn luôn khá tò mò gen dịch này là như thế nào làm ra được?

Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nhìn lướt qua Ninh Thư, “Nói chuyện liền nói, dựa vào gần như vậy làm cái gì?”

Ách, tiện nhân chính là làm ra vẻ, Ninh Thư hướng bên cạnh xê dịch.

Ninh Thư cũng không có trông cậy Giáo Y đại thúc sẽ trả đời vấn đề của cô, đại thúc làm người chính là tùy hứng như thế.

Giáo Y đại thúc nâng mắt kiếng gọng vàng, mở miệng nói: “Kỳ thật dị năng cùng tu tiên trong truyền thuyết giống nhau, đều có chung thuộc tính, cái gọi là linh căn kỳ thật chính là gen cao cấp, gen dịch này thật ra là kẻ điên thí nghiệm lấy ra từ trên một nữ nhân, đem gen cao cấp trong cơ thể cô ta cắt đoạn lấy ra, có ít người kích hoạt thất bại, kỳ thật là bởi vì gen của họ không thể ghép đôi với gen dịch, ngược lại đem gen của bản thân làm cho rối loạn, liền biến quái vật rồi, còn ít người lại có gen phù hợp với gen cao cấp trong gen dịch, liền có thể kích hoạt gen cao cấp ngầm trong cơ thể mình.”

Ninh Thư: (⊙o⊙)

Đại thúc, chú điên cuồng như vậy chú là người nhân tạo sao?

Nữ nhân kia trong miệng đại thúc chính là nữ chủ quân Lăng Tuyết trong thế giới vườn trường, nữ chủ quân bị đối đãi như thế, tuyệt đối là nữ chủ nghẹn khuất nhất trong lịch sử, đoán chừng hiện tại đã chết thẳng cẳng rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện