Tiểu Thảo trói chặt lấy Liên Băng Mộng và Mục Tử Kỳ, vui vẻ hướng về phía Ninh Thư hỏi: “Chủ nhân, bây giờ chúng ta chơi đùa với họ được chứ?”
Ninh Thư luôn cảm thấy Tiểu Thảo chỉ học mấy thứ xấu, không biết nó học đâu ra mấy tật xấu này.
“Nhạc Song Song, cuộc tỉ thí đã kết thúc.” Văn đạo sư đứng trên dầu của con rồng hoàng kim, nói với Ninh Thư: “Những người phía sau đang đợi để được tỉ thí đây.”
“Được.” Ninh Thư ra lệnh cho Tiểu Thảo thả hai người họ ra.
Cho dù bây giờ Văn đạo sư đang nói hộ cho cô ta, nhưng trong long Liên Băng Mộng đang rất uất hận Văn đạo sư, trước đây cô ta rất có thiện ý với Văn đạo sư, nhưng hắn lại chỉ thiên vị cho mình Nhạc Song Song.
Hắn thấy Nhạc Song Song mạnh hơn nên mới thiên vị cô.
Quân tử vô tâm, ta không cần.
“Nhạc Song Song, ta sẽ không bao giờ quên việc cô giết chết triệu hoán thú của ta.” Liên Băng Mộng được Tiểu Thảo thả ra, vội vàng nhặt viên ngọc dưới đất, căm hận hướng về phía Ninh Thư.
Ninh Thư định mở miệng nói, nhưng bất chợt nhìn lên trời phía đằng xa, có một đám mây đen sì đang hướng về phía này.
Tốc độ cũng rất nhanh, trời càng ngày càng tối.
Văn đạo sư cũng nhìn về phía đó.
Một đám điểu sư đang bay rất nhanh về phía học viện, trên lưng mỗi con điểu sư đều có một thị vệ mặc khôi giáp điều khiển.
“Đó là đội điểu sư của đế quốc.”
“Đội điểu sư đến học viện của chúng ta làm gì?”
Các học viên bàn luận ầm ĩ.
Ninh Thư lập tức nghĩ ra, đội điểu sư là thuộc hạ đắc lực của bố mẹ Mục Tử Kỳ.
Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn kỹ người điều khiển điểu sư đứng gần cô nhất, đó là một người đàn ông có thân thể cường tráng, râu mép có phần hơi phai màu bạc, đang đứng trên lưng của một con điểu sư rất to lớn.
Lông vũ của con điểu sư này mềm mượt rất đẹp mắt.
Giống như một con khổng tước được phóng to lên nhiều lần, rất giống với triệu hoán thú của Mục tiểu thư vừa bị giết chết bởi cây ăn thịt người, nhưng con điểu sư này trông có vẻ còn khỏe mạnh hơn con kia rất nhiều.
“Tổ phụ…” Mục Tử Kỳ nhìn thấy Mục nguyên soái, vội vàng hét lên, biểu cảm ngượng ngùng, kéo kéo vạt áo rách rưới của mình.
Mục nguyên soái nhìn xuống dưới thấy vết thương trên người của cháu mình: “Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Mục Tử Kỳ cúi đầu không dám nói gì.
“Mục nguyên soái, đại giá học viên triệu hoán không biết có việc gì, lại còn dẫn theo đội điểu sư, người làm như thế có vẻ không thích hợp cho lắm.” Văn đạo sư đứng trên đầu của con rồng, nói một cách nhã nhặn.
“Văn đạo sư, hôm nay ta đến làm phiền, ta muốn đòi lại sự công bằng cho đứa cháu gái đã chết của ta.” Mục nguyên soái nói với giọng điệu rất khách sáo, ông không hề sợ sệt học viện triệu hoán.
Văn đạo sư mặt không biến sắc: “Theo như ta biết, cháu gái của người đã tốt nghiệp khỏi học viện triệu hoán rồi, bây giờ người muốn đòi lại công bằng gì nữa, Mục nguyên soái, học viện triệu hoán chúng ta tuy không có đội điểu sư nhưng cũng không hề sợ trước đội điểu sư.”
Học viện triệu hoán nếu không có kẻ mạnh, thì làm sao có thể đứng vững trong nước được.
Mục nguyên soái sờ lên bộ ria mép trắng bệch của mình, rồi nói: “Ta qua đây để tìm bắt người đã giết chết cháu gái ta, xin Văn đạo sư tạo điều kiện cho.”
Tướng soái của một nước, một trụ cột của đế quốc có lời với Văn đạo sư như vậy, Văn đạo sư cũng vẫn phải nể mặt cho ông ta.
Trong lòng Ninh Thư đột nhiên có dự cảm không lành, đáng ghét, chẳng lẽ ông ta đã điều tra ra được thân phận của cô rồi ư?
Nói một cách nghiêm túc, tiểu thư nhà họ Mục bị cây ăn thịt giết chết, cô cùng lắm chỉ bị tội thấy chết không cứu, lại vơ vét hết số tiền còn lại trên người Mục tiểu thư.
Văn đạo sư hỏi: “Đó là ai?”
“Ngươi nói xem là ai?” Mục Nguyên soái vẫy vẫy tay, một người thị vệ dẫn theo một người khác tới.
Ninh Thư qua sang nhìn, hóa ra là Đại Dũng.
Đại Dũng toàn thân máu me đầm đìa, khóe miệng vẫn còn dính máu, rõ ràng là bị người ta đánh trọng thương.
Mục gia đã điều tra được thân phận của Đại Dũng.
Trong lòng Ninh Thư đang suy tư mọi tình huống, muốn trói chặt Mục Từ Kỳ, nhưng bây giờ có hành động khác thường thì chẳng khác nào rước họa vào thân.
“Hãy nhìn xem, ở đây có người mà ngươi nói hay không?” Mục nguyên soái vuốt râu mép rồi nói với Đại Dũng.
Ánh mắt của Đại Dũng dừng lại trước mặt Ninh Thư: “Sư phụ.”
“Ngươi không sao chứ?” Ninh Thư hỏi.
Đại Dũng lắc đầu.
Mục nguyên soái nói: “Cả đoàn người đều ngã xuống núi
bỏ mạng, chỉ có riêng hai ngươi còn sống sót, toàn bộ số của cải trên người của cháu gái ta đều bị lấy hết sạch, còn chối là không phải hai ngươi ư? Ta đã đến nhà ngươi lục soát, vốn là một gia đình nghèo rớt mồng tơi, nhưng bây giờ lại tìm ra một số tiền rất lớn.”
Sắc mặt Ninh Thư thay đổi, “Ngươi đã làm gì cha mẹ ta?”
“Giam giữ vào thiên lao.” Mục nguyên soái lạnh lùng nói: “Con cháu Mục gia bị hại chết, ngươi sẽ phải trả giá rất lớn, không chỉ là mạo phạm quý tộc, mà còn ám sát quý tộc.”
Ninh Thư sợ hãi gân xanh trên trán nổi hết lên, kịch bản thật là tàn nhẫn, người nhà Nhạc gia lần này phải chịu đại họa rồi.
Năm xưa Nhạc Song Song dùng đao đâm từ phía sau lưng của Liên Băng Mộng, cả gia đình của Nhạc Song Song cũng phải chịu tội.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Đậu Đinh chạy lên trên lôi đài, đứng chắn trước mặt Ninh Thư: “Các người đừng hòng làm hại chị của ta.”
Ninh Thư kéo tiểu Đậu Đinh đứng ra phía sau lưng mình, gương mặt lạnh lùng nói: “Ta không biết các người đang nói gì, năm xưa ta và Đại Dũng tham gia đội ngũ lính đánh thuê, hộ tống Mục tiểu thư đến đầm Bích Ba thuộc núi Viên Mệnh để hái hạt sen.”
“Tất cả mọi người đều bị người phục vụ trong Mục gia là ông Lý giết chết, chúng ta chỉ là cá cắn mồi, ta lập tức dẫn Đại Dũng bỏ chạy.”
“Nguyên soái, người đó nói khớp với lời của lính đánh thuê này.” Thị vệ nói với Mục nguyên soái.
Mục nguyên soái lạnh lùng đáp: “Nhưng ngươi lại quay trở về núi Viên Mệnh.”
“Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải đền mạng cho cháu gái ta.” Mục nguyên soái nói.
“Tổ phụ, có đúng là cô ta đã giết chị không?” Mục Tử Kỳ đôi mắt ửng đỏ nhìn Ninh Thư: “Nhạc Song Song, ngươi đúng là thủ đoạn độc ác, chị ta không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi lại giết chị ấy?”
“Ta đã nói rồi, ta không giết cô ta.” Ninh Thư hất cằm: “Cũng tại do Mục gia các người giết chết hết quân lính, nếu như không phải bọn ta nhanh chân bỏ chạy, thì cũng bị con rắn độc cung phụng Mục gia các người hạ độc chết.”
“Ta không có đủ năng lực để giết chết tiểu thư nhà Mục gia, tất cả số tiền trong nhà ta đều là do ta giết ma thú đổi được.” Ninh Thư lại hét lên: “Không có chứng cứ cụ thể, sao các người lại bắt giữ cha mẹ ta, rồi nhốt họ vào đại lao?”
“Đương nhiên chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi mới đến đây bắt người, ngươi muốn có chứng cứ ta sẽ cho ngươi xem, bắt lấy cô ta…” Mục nguyên soái vẫy tay, đội điểu sư liền xông tới bắt lấy Ninh Thư.
Tiểu Thảo vươn dây ra, quấn chặt lấy đội điểu sư đang định xông tới Ninh Thư.
Tiểu Đậu Đinh cũng giơ nắm đấm hướng về phía thị về, khiến tên thị vệ bị đánh ngã về phía sau.
Toàn bộ lôi đài khắp nơi đều là dây cỏ, thị vệ không thể tiếp cận được Ninh Thư.
Ninh Thư đứng lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Mục nguyên soái: “Chứng cứ mà Mục nguyên soái nói tới ở đâu, người hãy đưa ra chứng cứ đi, nếu không ta quyết không cam tâm chịu trói.”
“Những điều ngươi cần làm bây giờ là chứng minh bản thân không phải là hung thủ, chứ không phải là đòi ta đưa chứng cứ.” Mục nguyên soái chắp hay tai phía sau lưng, đứng trên lưng con chim khổng lồ.
Ninh Thư: … Ta quỳ.
Muốn chứng minh bản thân không có tội, có khác gì chứng minh bản thân là Nhạc Song Song, tên thực là Nhạc Song Song đâu.
Bị người ta đổ tội giết người, tại còn phải chứng minh mình không có tội.
Không phải họ nên chứng minh cô có tội hay sao?