Ninh Thư quả thực không nói nên lời, Mục nguyên soái cũng thật bá đạo, cố ý tìm người trút cơn giận.
Sao không nhắc đến chuyện người nhà Mục gia đã giết chết bao nhiêu quân binh.
Tiểu Thảo trói chặt mấy tên thị vệ, khiến họ không thể cựa quậy.
Tiểu Đậu Đinh đánh lui tất cả các thị vệ cao lớn, đừng thấy tiểu Đậu Đinh dáng người nhỏ con, những tên thị vệ đó không phải là đối thủ của tiểu Đậu Đinh.
Văn đạo sư đứng trên đầu rồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu Đậu Đinh, không nói lời nào.
Có điều, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Ân oán giữa Ninh Thư và Mục gia, Văn đạo sư chỉ đứng nhìn chứ không nói lời nào.
Không bình luận ai đúng ai sai.
“Tiểu Văn tử, ta để ngươi cai quản Học viện, bây giờ ngươi đang làm cái gì thế, đội điểu sư của đế quốc đã phải chạy đến học viện rồi.” Một ông lão mặc trường bào bước tới, trường bào đều bị vấy bẩn, không hiểu vết bẩn đó từ đâu ra.
Ông lão dáng dấp thấp bé, đầu trọc lốc, nhẵn thín bóng dầu.
“Viện trưởng.” Con rồng cúi đầu, Văn đạo sư bước xuống khỏi đầu rồng, bước đến trước mặt viện trưởng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Viện trưởng sờ sờ đầu, một tay dính đầy dầu, rồi lau tay vào chiếc trường bào đang mặc.
Văn đạo sư kể lại toàn bộ sự việc lại một lần cho Viện trưởng nghe.
Viện trưởng nhìn chằm chằm vào tiểu Đậu Đinh: “Thật lợi hại.”
“Viện trưởng, ta thấy bây giờ là thời cơ tốt để ra tay, hai chị em họ tu luyện đấu khí, thuật đấu khí này cũng khá lợi hại, một khi triệu hoán sư đã đạt đến thời điểm quật khởi, thì không cần phải dựa vào triệu hoán thú của mình bảo vệ nữa.”
Văn đạo sư đứng bên cạnh viện trưởng, nhìn chằm chằm vào hai chị em.
“Ngươi muốn ta cứu hai chị em họ?” Viện trưởng lại xoa xoa đầu, một tay lại đầy dầu, muốn lau vào người Văn đạo sư, Văn đạo sư lùi xuống một bước: “Thầy, ngườihãy nghiêm chỉnh một chút.”
Viện trưởng gật đầu, nói với Mục nguyên soái: “Lão Mục, ông chạy đến học viện của ta làm gì, còn đem theo bao nhiêu người, ông dọa chết mấy đệ tử của ta rồi.”
“Lão La, ông cũng biết là cháu gái của ta bị người ta ám sát, lẽ nào ông định gây khó dễ cho ta?” Có vẻ mối quan hệ giữa Mục nguyên soái và Viện trưởng khá thân thiết.
“Ông không có bằng chứng chứng minh cô ta giết cháu gái của ông, lão Mục, con cháu tự do con cháu hưởng phúc, đừng có càng ngày càng thụt lùi như vậy, ông dẫn theo bao nhiêu quân binh đến đây, ta nghĩ ông đang gây áp lực cho học viện của ta đấy, có đúng không?” Viện trưởng nói.
“Lão La, ông nghĩ như vậy cũng được.” Mục nguyên soái vẫn chắp tay sau lưng điềm đạm nói: “Người nhà Mục gia đã lâu không thể hiện tài năng, có vẻ mọi người đã quên mất uy danh của Mục gia, lại dám giết chết người nhà Mục gia.”
Ninh Thư nhìn viện trưởng, có chút kinh ngạc, lão viện trưởng người ngợm bẩn thỉu đầu trọc lốc lại dám ra mặt nói đỡ cho cô?
Ninh Thư lại nhìn sang Văn đạo sư, Văn đạo sư gật đầu với Ninh Thư, ánh mắt như muốn nói với Ninh Thư hãy yên tâm.
Ninh Thư cảm giác có chút không lý giải nổi, viện trưởng và Văn đạo sư vì cứu cô mà dám đắc tội với Mục nguyên soái?
Học viện này còn đứng ra bảo vệ học sinh ư?
Không cần biết đối phương có mục đích gì, bản thân phải vượt qua cửa ải này đã rồi tính.
“Lão La, ông vì một người dân bình thường mà đối đầu với ta ư?” Gương mặt Mục nguyên soái có chút khó coi.
“Mục gia lập ra học viện này, ông muốn làm gì cũng được, nhưng ông lại dám đến học viện bắt học trò của ta, danh tiếng của học viện từ nay cũng không còn nữa, chúng ta giữ thể diện cho nhau có được không?” Ông lão nói.
Liên Băng Mộng đứng tránh sang một bên, hết nhìn Văn đạo sư, viện trưởng rồi lại nhìn Nhạc Song Song.
Liên Băng Mộng trong lòng có chút tức giận, viên ngọc của cô ta không biết xảy ra chuyện gì, không thể kết nối được nữa, vì vậy cô cũng không còn cách nào gọitriệu hoán thú được nữa.
“Viện trưởng, cho dù Nhạc Song Song là học trò của học viện, nhưng ông cũng không thể bao che cho hung thủ được.” Liên Băng Mộng nói, đồng thời ngước nhìn lên Ninh Thư đang lơ lửng giữa không trung: “Với thực lực của Nhạc Song Song, hoàn toàn có khả năng giết chết tỷ tỷ của Mục Tử Kỳ.”
“Nhạc Song Song cũng nói, lúc đó ông Lý có ý định giết chết Nhạc Song Song, nhưng cô ta đã bỏ chạy được, trong lòng Nhạc Song Song vô cùng căm hận, liền tìm cách báo thù tiểu thư Mục gia,
điều này hoàn toàn có lý.” Liên Băng Mộng hiện tại vô cùng căm phẫn.
Hại cô ta mất đi khả năng điều khiển viên ngọc.
Ninh Thư lườm một cái: “Cô thua ta, trong lòng vô cùng căm phẫn, bây giờ cô trút hết nỗi giận lên đầu ta, Liên Băng Mộng, cô có thể giữ lại cho mình chút nhân phẩm hay không?”
“Ta đã nói rồi, ta không giết tiểu thư Mục gia.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Nếu các người nhất định muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, thì ta cũng sẽ không chịu ngồi yên đâu, mấy người cũng đừng mong bình yên rời khỏi đây.”
“Nhạc Song Song, ta không ngờ cô là người tâm địa độc ác như vậy, cô bày tỏ tình cảm với ta không thành, nên cô trút giận lên tỷ tỷ của ta, giết chết tỷ ấy.” Mục Tử Kỳ tức đến mức con ngươi sắp nứt ra.
Ninh Thư:... Thằng tự sướngthần kinh.
Ninh Thư xoa xoa trán, thật là bất lực, người ta là phái chính nghĩa, còn bản thân lại là phái đối nghịch, muốn đổ thêm tội cho cô cũng là điều dễ hiểu.
“Trước đây ta đã bị mờ mắt rồi, nên mới đem lòng thích loại người như ngươi.” Ninh Thư cười nhạt.
“Pặc, pặc…” Tiểu Thảo dùng dây cỏ đánh vào người mấy tên thị vệ đang bị trói chặt.
Mục Tử Kỳ nghe thấy âm thanh này, gương mặt tối sầm lại, nhớ lại cảnh tượng lúc bản thân cũng bị roi dây quất, toàn thân đều đau nhức.
“Lão La, ông thực sự không thể nhượng bộ hay sao?” Mục nguyên soái gương mặt tối sầm hỏi ông lão.
“Lão Mục à, ông không có chứng cứ, cháu gái của ông rốt cuộc vì sao mà chết, không ai biết được, chuyện này hãy kết thúc ở đây đi.” Ông lão trọc đầu nói.
“Nếu như ta không muốn bỏ qua thì sao?”
“Hôm nay chỉ cần cô ta còn ở học viện, các ông đừng hòng đưa cô ta đi.”
Mục nguyên soái cười nhạt: “Ta không quan tâm, nếu cô ta không chịu đi cùng, thì ta sẽ để cha mẹ cô ta chịu tội.” Mục nguyên soái chuyển hướng định quay trở về.
“Bắt lấy Mục Tử Kỳ.” Ninh Thư nói với Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo nhanh chóng vươn dây trói chặt Mục Tử Kỳ, rồi kéo Mục Tử Kỳ lại gần.
“Ngươi…” Mục nguyên soái vô cùng tức giận: “Hãy thả Mục Tử Kỳ ra.”
“Ta có thể thả hắn ra, nhưng ông hãy đưa bố mẹ ta đến đây.” Ninh Thư dẫm lên người Mục Tử Kỳ.
“Nếu như cha mẹ của ta có mệnh hệ gì, thì Mục Tử Kỳ cũng sẽ phải chịu những vết thương như vậy.” Ninh Thư nói lớn.
Mục nguyên soái là người tung hoành sa trường, sao có thể bị mấy lời dọa dẫm của Ninh Thư làm cho sợ hãi, biểu cảm lạnh lùng nói: “Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?”
“Ta biết, ônglà Nguyên soái của đế quốc, ôngcó thể giết chết người nhà ta, nhưng ta có thể chạy thoát được, ta nhất định sẽ quay lại báo thù, nếu các người không giết được ta, thì ta nhất định sẽ khiến cho các người ăn ngủ không yên.” Ninh Thư bề ngoài thì tỏ vẻ mạnh mẽ điềm nhiên, nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách làm thế nào để cứu người nhà Nhạc gia.
Theo kịch bản thì toàn bộ người nhà Nhạc gia đều sẽ chết.
Ninh Thư cảm thấy kịch bản dường như đang muốn tiêu diệt biếnsố như cô, nên cương quyết đối đầu với Mục nguyên soái.
Nhưng Mục nguyên soái là trụ cột của đế quốc, trong tay có hàng triệu quân lính.
Mục nguyên soái bật cười, chưa có ai dám nói chuyện với ta như thế bao giờ.
“Ngươi dám làm gì Tử Kỳ, thì sau này ngươi sẽ không thể bước chân vào lại học viện này nữa đâu.” Mục nguyên soái díu mắt, nhìn Ninh Thư chằm chằm.
Ninh Thư vẫn không chịu buông tay: “Vậy thì ta sẽ không bước ra khỏi đây.”