Dịch: Moringa
Biên tập: Vong Hồn
“Nói tiếng người, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Ninh Thư hỏi Cố Duệ, tên này không có việc thì không đăng tam bảo điện.
Cố Duệ nhìn Ninh Thư: “Ta tính cưới ngươi làm vợ.”
“Phụt…” Ninh Thư suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Đang yên lành sao tự nhiên nói ra loại chuyện giật gân này?
“Tại sao?” Ninh Thư hỏi, đồng thời cảnh giác trong lòng, “Ngươi tính toán trở thành trượng phu của ta sao, muốn kế thừa gia tài bạc triệu của cha ta à?”.
Cố Duệ gật đầu, “Ta quyết định sẽ cưới ngươi.”
“Vì cái quái gì chứ?” Ninh Thư hoài nghi mình đang trúng phải ảo giác, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, trong lòng không ngừng suy tư vì lý do gì mà Cố Duệ muốn cưới mình.
Bản đồ thì có trong tay, hơn nữa giờ đã tới mộ địa rồi, dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra vì sao Cố Duệ muốn cưới mình.
Đừng có bàn đến vấn đề yêu hay không, trong lòng Cố Duệ chỉ có nghiệp lớn phục quốc thôi, huống chi Cố Duệ căn bản là không thích mình.
“Thành đạo trưởng nói ngươi có mệnh Hoàng Hậu, ta có long khí hộ thể, hai người chúng ta khí vận bổ sung lẫn nhau, hành trình lần này khẳng định sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Cố Duệ nhìn Ninh Thư, “Ngươi và ta ký kết liên hôn, long phượng chi tướng, sẽ có khí vận đất nước trút xuống hai ta, lần này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió rất nhiều.”
Ninh Thư:…
Chân long giáng thế (Clgt)!
Nàng biết nói gì đây?
Ninh Thư há hốc mồm, tạm dừng một lúc lâu mới nói: “Người anh em à, phong kiến mê tín không tốt đâu, đừng có tin tưởng mấy vụ này.”
“Nếu ngươi đồng ý, chúng ta ngay bây giờ đi bái đường.” Cố Duệ nói.
“Không, không…” Ninh Thư vội vàng xua tay, “Ta còn chưa nghĩ đến chuyện gả chồng đâu.”
Đến lúc Phương Lan Tâm trở về lại thấy, mịa, mình đã thành phụ nữ kết hôn từ bao giờ, hơn nữa còn bày trò bái đường ở chốn ‘ Mục thi địa ’.
Cảm giác thốn không thể tả!
Cố Duệ nhìn Ninh Thư, “Ta không tốt à.”
“Ngươi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, vẻ bề ngoài là khá tốt.”
“Ta không thể làm chỗ dựa cho ngươi?”.
“Ngươi thành thục ổn trọng.” Là âm hiểm đen tối mới đúng.
“Vậy ngươi sao lại không muốn gả cho ta?” Cố Duệ cau mày hỏi.
“Ngươi không cảm thấy hai ta ở trước mộ người khác bàn luận loại chuyện này không thích hợp sao?” Khuôn mặt Ninh Thư không chút cảm xúc.
“Mồ cũng cạy ra rồi, không cần để ý chút chuyện như vậy.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.
Ninh Thư: Ngươi báng bổ mộ phần người chết quá rồi đấy…
“Ta sẽ không thành thân với ngươi, ngươi phải béo như ta, mới có thể xứng đôi, ngươi gầy không có tí thịt nào, ta chướng mắt ngươi.” Ninh Thư giương cằm lên, ngạo nghễ mà nói.
“Phương Lan Tâm, đây là chuyện lớn, đừng có thích gì làm nấy.”
“Vì cái gì ta phải hy sinh chuyện chung thân đại sự của mình, vì ngươi chắc, biến đi, chuyện của ngươi đâu có liên quan gì tới ta, ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta, ta nợ nần gì ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cưới ta là ban ân đối với ta, ta gả được cho ngươi chính là trèo cao, ta trèo cao không nổi, cũng không muốn trèo.” Ninh Thư xì một tiếng, xoay người đi luôn.
Cố Duệ đột nhiên vươn tay tóm chặt tay Ninh Thư, “Mặc kệ như thế nào, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thê tử của ta, trên trời dưới đất chứng giám.”
“Lăn con em ngươi đi.” Ninh Thư vứt tay Cố Duệ ra, “Ngươi có bệnh à.”
Cảm tình của Ninh Thư đối với Cố Duệ càng lúc càng kém, cảm xúc của Cố Duệ vẫn bình đạm như cũ, “Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi, chờ đến lúc ra khỏi huyệt mộ, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa.”
Ninh Thư nhịn không được mà trợn trắng mắt, “Cố Duệ, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì.”
“Vậy ngươi nói xem trong lòng ta nghĩ gì? “Cố Duệ hỏi.
Ninh Thư: “…”
Mẹ nó ai biết!
Lúc này Thành Minh Tử đi tới, nói với Cố Duệ: “Cố công tử, hãy tìm một người có thân thể cường tráng, võ công tốt, xuống trước dưới mộ nhìn xem.”
“Cầm theo một chiếc đèn, đi xuống dưới, nếu đèn tắt, phải ngay lập tức báo lại, mộ địa này còn cần phải chờ một lúc mới có thể xuống được.”
Cố Duệ gật đầu, phái một tên thủ hạ hạ mộ.
Trên người kẻ này cột dây thừng, kéo dây thừng đi vào mộ, nếu có tình huống gì xảy ra, hắn sẽ kéo dây cảnh báo.
Đoàn người ở cửa mộ chờ, bên trong vẫn có thanh âm nức nở rền rĩ như cũ, người kia đi xuống một lúc sau, chỉ nhìn thấy dây thừng
lay động.
Bên trong tối đen như mực, giống như bị vật gì đó cắn nuốt, làm những kẻ canh giữ ở bên ngoài đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Ninh Thư lấy ra một chút lương khô ăn, mặc kệ như thế nào, cũng phải no bụng trước đã rồi hãy nói.
Qua một lúc lâu, dây thừng không rung động tiếp, hơn nữa bên trong cũng không có động tĩnh gì cả.
Cố Duệ nhíu nhíu mày, vươn tay lôi kéo dây thừng.
Dây thừng rất nhẹ, cố duệ nhắm mắt, quả nhiên lúc dây thừng được kéo lên, đoạn dây đã bị thứ gì đó cắn đứt.
Điều kì quặc là từ đầu tới cuối không hề nghe được tiếng người đi vào kêu cứu.
“Chốn này rốt cuộc có thứ gì?” Mạc Tuyệt Trần ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dây thừng.
Ninh Thư cũng nhìn theo, sợi dây ẩm ướt, chứng tỏ trong huyệt mộ có nước.
“Thành đạo trưởng, giờ có thể đi vào được chưa?” Cố Duệ hỏi Thành đạo trưởng.
Vẻ mặt Thành đạo trưởng nghiêm túc, “Cố công tử, tình huống nguy hiểm của nơi này chỉ sợ vượt quá sự dự đoán của ta, bần đạo kiến nghị không nên đi xuống, tiếp tục chỉ sợ sẽ mệnh tuyệt tại đây.”
Cố Duệ có chút xuất thần, cuối cùng nói: “Phải đi.”
“Sinh tử nhờ mệnh.” Thành đạo trưởng thở dài một tiếng, “Bần đạo nguyện ý cùng cố công tử hạ mộ.”
“Hạ mộ.” Cố Duệ trầm giọng nói.
Mọi người đem dây thừng cột vào cái cây cách đó không xa, mọi người kéo dây thừng trượt xuống mộ địa.
Dưới mộ có nước, ngập đến đầu gối, lạnh lẽo tận xương, vẩn đục vô cùng.
Vốn dĩ mộ địa này ở dưới đầm lầy, cho dù niêm phong nghiêm mật cũng sẽ có nước thẩm thấu vào, huống chi đã mấy trăm năm trôi qua.
Nơi có nước thì sự nguy hiểm càng tăng lên, ai biết được dưới nước có thứ gì.
Thừa lúc người không chú ý, lại đột nhiên tập kích.
Tay Ninh Thư cầm theo đèn lồng, chiếu sáng xem xét tình huống chung quanh.
Bên tai nghe thấy thanh âm nước tí tách nhỏ giọt.
Tiến vào mộ, ngược lại không nghe thấy tiếng gào thét nức nở nữa, xung quanh im ắng, chỉ có người tiếng hít thở cùng tiếng lội nước.
“Lan Tâm, đến bên cạnh ta.” Cố Duệ đột nhiên nói, hắn thậm chí quay trở lại, dắt lấy tay Ninh Thư.
Ninh Thư nhíu nhíu mày, cũng không buông tay Cố Duệ ra, mặc kệ Cố Duệ có mục đích gì, hiện tại hắn nguyện ý bảo vệ mình, Ninh Thư cũng vui lòng.
Thủ hạ của Cố Duệ che cho Cố Duệ, Ninh Thư, cả Thành đạo trưởng, Mạc Tuyệt Trần vây ở giữa, hiển nhiên là bảo vệ đám bọn họ.
Huyệt mộ không có một chút ánh sáng, duỗi tay không thấy năm ngón, căn bản là không thấy tình huống phía trước.
Mỗi bước đi thật sự rất chậm.
Ninh Thư điều động khí kình trong đan điền, chuẩn bị từng khắc một, không biết thứ tập kích người phía trước là thứ gì.
Khẳng định nó sẽ xuất hiện.
Loáng thoáng nghe được thứ gì bơi về bên này, sột sột soạt soạt.
“Mọi người cẩn thận.” Cố Duệ nói trước tiên, “Có thứ gì bơi về phía này.”
Lúc Cố Duệ nói chuyện, hắn xiết chặt tay Ninh Thư.
Một mùi tanh tưởi hôi thối, kinh tởm vô cùng bay đến, thối đến mức suýt chút nữa làm người ta không hít thở nổi.
Ninh Thư giơ đèn, nhìn thấy trong nước có cái gì đó đen nghìn nghịt.
Mấy thứ này lách nhanh chóng, dường như trong nháy mắt thôi, đã bao trùm trước mắt mọi người, chui vào khoang miệng và bụng.
Thậm chí có kẻ còn không kịp kêu một tiếng, đã bị chúng nuốt.
Những con vật này đông vô kể, giống như vô cùng vô tận, làm người ta nhìn mà nổi da gà.