Dịch: Moringa
Biên tập: Vong Hồn
“Là thi trùng (trùng ăn xác), mọi người mau chạy đi.” Thành Minh Tử trầm giọng nói.
Thi trùng là loại sâu thường thấy lúc khai quật nơi mai táng, nhưng số lượng dày đặc nhường này khiến người ta hoảng sợ.
Người có võ công lập tức phản ứng, vận khinh công dẫm lên vách tường bay nhanh về phía trước.
Vài người không kịp chạy, ngay lập tức bị thi trùng bao trùm, biến thành xương trắng, rất nhanh sau đó cả xương cũng biến mất.
Lũ thi trùng được nuôi dưỡng ở ‘ Mục thi địa ’, đã trở thành loài biến dị.
Nếu lũ thi trùng bò ra ngoài, quả thật chính là một hồi tai nạn, một thứ cho dù nhỏ, nhưng hình thành trên quy mô lớn, vẫn là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi.
Đàn kiến còn có thể cắn chết voi cơ mà.
Cố Duệ dùng khinh công lôi Ninh Thư đi.
Ninh Thư đối với võ công của Cố Duệ đã dự đoán được từ trước, nên cũng không quá bất ngờ, hắn vậy mà có thể kéo một người siêu nặng như nàng, còn chạy nhanh như bay nữa.
Chờ đến lúc mùi hôi thối của thi trùng dần dần biến mất, mọi người mới ngừng lại, chốn dừng chân này so với cửa vào mộ ở nơi có địa thế cao hơn, bởi vì lối đi rất khô ráo không có nước.
Cố Duệ thả tay Ninh Thư ra, hơi thở của hắn hơi dồn dập đứt quãng.
Còn Mạc Tuyệt Trần thì chống tay ở đầu gối thở dốc.
Ninh Thư nhìn thoáng qua, lúc trước có hơn hai mươi người, nay chỉ còn có mười mấy, mới có bước chướng ngại đầu tiên, mà số người đã vơi mất gần nửa.
Kế tiếp còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa kìa.
“Chạy nhanh đi, đừng để thi trùng đuổi theo.” Thành Minh Tử nói.
Mọi người thở còn chưa xong đã phải căng da đầu chạy tiếp.
May là thông đạo không có nước, đi lên cũng không có mất sức như trước.
Ninh Thư vừa đi, một bên đánh giá tình huống lối đi nhỏ, nhìn xem có thể có cơ quan hay gì đó không.
Trên đường rất thuận lợi, cũng không đụng chạm đến cơ quan ẩn nào cả.
Thuận lợi đến mức làm người có cảm giác không bình thường.
Cố Duệ dừng chân, nói với Thành Minh Tử: “Thành đạo trưởng, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đã.”
Như vậy từ đầu tới giờ ngoại trừ gặp thi trùng ra, vẫn chưa thấy thứ gì nguy hiểm.
Con người đều kiêng kỵ sau khi mình chết bị nguời khác đào mồ, nên tìm mọi cách gia tăng cơ quan trong mộ địa.
Nhưng kỳ lạ là đi cả đoạn đường, thậm chí ngay cả một cơ quan cũng không đụng chạm vào.
Chuyện này thật sự quá mức bất thường.
Mặt trên của phiến đá lúc trước còn khắc lộn xộn hai chữ tử địa, mà tình huống này, chả có liên quan gì đến tử địa cả.
Chẳng lẽ phía sau còn còn bẫy rập hung hiểm gì nữa, sự an tĩnh trước mắt này chỉ là đánh lừa những kẻ đột nhập mộ khiến họ mất cảnh giác?.
Thành Minh Tử lắc lắc đầu, “Cố công tử phải cảnh giác từng tí một, nơi này vô cùng nguy hiểm.”
Cố Duệ gật đầu, “Vậy mọi người cẩn thận, đi tiếp thôi.”
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Cố Duệ vẫn luôn kéo tay Ninh Thư không buông.
Nhìn thì có vẻ lãng mạn đấy, nhưng trong lòng Ninh Thư cảnh giác vô cùng.
Cả con đường dài đi lâu cũng không thấy điểm cuối, hơn nữa địa thế càng ngày càng cao, bởi vì đất dưới chân vô cùng khô ráo.
Chẳng lẽ hiện tại bọn họ ở bên trong dãy núi?.
Hơn nữa dọc theo đường đi vẫn không gặp phải chuyện gì kì quái, thuận lợi đến mức đáng ngờ.
Trong lòng mọi người càng thêm thấp thỏm, Thành Minh Tử bấm ngón tay tính, thần sắc nghiêm túc dị thường.
Mạc Tuyệt Trần xiết chặt nắm tay.
Lông tơ trên người Ninh Thư vẫn luôn dựng lên, sởn da gà da vịt từ lúc xuống mộ đến giờ.
Đây là cảm giác của thân thể đối với sự bất thường, dưới loại tình huống như thế này, tốt nhất là quay đầu chạy trốn, nhưng giờ lại phải ép hồn ép xác bước tiếp.
“Nghỉ ngơi một lúc đi.” Cố Duệ nói trước.
Ninh Thư phịch một tiếng ngồi trên mặt đất, cũng không để ý hình tượng làm gì, thoải mái là được.
Ninh Thư lấy ra một ít đồ ăn, lúc con người ta sốt ruột khẩn trương liền nhanh đói.
Những người khác cũng đem đồ ăn ra.
Mạc Tuyệt Trần đột nhiên hỏi Cố Duệ: “Cố Duệ, hiện giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một dây thừng, ngươi nếu biết cái gì thì phải nói ra, mọi người đều chia sẻ tin tức chung mới đúng.”
“Những gì ta biết ngươi cũng biết cả, đây cũng là lần đầu tiên ta tới huyệt mộ này, ta biết cũng không thể nhiều hơn so với ngươi, nếu đã vào đây, chúng ta càng phải cẩn thận hơn nữa.”
Mạc Tuyệt Trần xoa mặt, “Cố Duệ, ngươi nghĩ đây là ngày đầu tiên ta quen ngươi à, ngươi nếu không giấu diếm gì, mẹ nó ta cùng họ với ngươi.”
Cố Duệ lắc đầu, “Thật sự không có gì giấu ngươi cả.”
Mạc Tuyệt Trần có chút bực bội mà lau mặt.
Ninh Thư cảm giác cảm xúc của
Mạc Tuyệt Trần đang dao động.
Tại bầu không khí có áp suất thấp này, mỗi người vô hình chung áp lực đều vô cùng lớn, Mạc Tuyệt Trần hiển hiện sự bực bội ra ngoài mặt đều ảnh hưởng tới người chung quanh.
Ninh Thư mặc niệm Thanh Tâm Chú ở trong lòng.
“Mạc công tử, mong ngươi áp chế sự xao động trong lòng, bần đạo đã từng nói, khi tiến vào mộ, công tử rất dễ dàng xảy ra chuyện.” Thành Minh Tử nói.
“Ngươi lại tiếp tục thuyết giáo nữa, coi chừng bổn tọa giết ngươi.” Mạc Tuyệt Trần nhìn chằm chằm Thành Minh Tử, đôi mắt đỏ đậm.
Ninh Thư nhìn Mạc Tuyệt Trần thành ra cái dạng điên điên khùng khùng này, chắc không phải sắp tẩu hỏa nhập ma đấy chứ.
Mạc Tuyệt Trần thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cảm thấy rất bực bội, Mạc Tuyệt Trần cảm giác xung quanh có rất nhiều đôi mắt soi mói mình.
Nơi này có một loại hơi thở khiến hắn chán ghét, làm hắn ức chế, cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong lòng có một sự phẫn uất không thể phát tiết nổi.
Cố Duệ nhìn Mạc Tuyệt Trần, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”.
“Trong lòng ông đây không thoải mái.” Mạc Tuyệt Trần bực bội nói.
Thành Minh Tử vung phất trần, thờ ơ nói: “Công tử mang quá nhiều nghiệp chướng.”
“Nghiệp chướng, xì…” Mạc Tuyệt Trần cười nhạo, “Còn nói thêm lần nữa, bổn tọa giết ngươi trước.”
Thành Minh Tử không nói gì nữa, chỉ cười nhạt.
Ninh Thư thấy mắt Mạc Tuyệt Trần đỏ ngầu, chắc không phải kinh mạch đảo lộn bước trên đường tẩu hỏa nhập ma không ngày quay đầu đấy chứ.
Nguy hiểm thì chưa thấy, lại tự mình tẩu hỏa nhập ma, che lá chuối cũng không hết nhục nhá, ahihi.
“Đi tiếp đi.” Cố Duệ lôi tay Ninh Thư mà đi.
Mạc Tuyệt Trần xoa xoa trán, lắc lắc đầu có hơi choáng váng, đuổi theo đội ngũ.
Không biết đi đã bao lâu, rốt cuộc cũng tới phía cuối con đường.
Đoàn người bị chặn lại trước một cánh cửa đá, hai bên còn có hai con sư tử bằng đá ngồi xổm canh cửa.
Sư tử bằng đá màu đỏ máu, vừa nhìn đã làm người ta kinh sợ.
Cánh cửa đá này vô cùng dày và nặng, chẳng lẽ phải dựa sức người đẩy ra à.
Tất cả mọi người đưa mắt đặt trên người Cố Duệ.
Cố Duệ nhìn chằm chằm con sư tử đá, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
“Có cách nào có thể đi vào không?” Mạc Tuyệt Trần hỏi.
Cố Duệ nhìn thoáng qua Ninh Thư, rút ra chủy thủ kéo tay Mạc Tuyệt Trần, cắt qua tay hắn, ấn trên con sư tử đá.
Sư tử bằng đá lại bắt đầu hấp thu dần máu của Mạc Tuyệt Trần.
“Ngươi làm gì đấy?” Sắc mặt Mạc Tuyệt Trần khó coi vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Duệ không hữu hảo chút nào.
Cố Duệ thả tay Mạc Tuyệt Trần ra, lạnh nhạt nói: “Nếu ta không đoán sai, con sư tử này là cơ quan mở ra cửa đá.
“Sao ngươi không cắt tay ngươi đi?” Mạc Tuyệt Trần oán hận nhìn chằm chằm Cố Duệ, “Ngươi còn dám nói ngươi không lừa ta, loại chuyện này ngươi làm sao biết được?”
“Ta đương nhiên là có con đường riêng, ngươi đừng quên, quốc sư vẫn là do hoàng thất già quốc sắc phong.” Cố Duệ nhìn chằm chằm cửa đá, giải thích không hề có chút thành ý nào.
Chờ đến lúc lượng máu hoàn toàn bị tượng đá hấp thu hết, cánh cửa đá tự nhiên lại chậm rãi mở ra.
Ninh Thư ngơ ngác mà nhìn chằm chặp cửa đá, mở kiểu gì thế, chuyện này không khoa học chút nào.
Chẳng lẽ là đụng phải cơ quan nào, sau đó cửa đá mở ra?
Mặt đất dưới chân rung nhè nhẹ, chờ đến khi cánh cửa mở rộng, bên trong sực ra một mùi vị kỳ quái.