Dịch: Gin
Ninh Thư tỏ vẻ, đây đúng là một thế giới vui vẻ, 2333 đúng là bạn tri kỷ của cô.
Ninh Thư thật sự muốn nhét An Húc Thần vào một góc nào đấy càng lâu càng tốt.
Để cho ba người họ duy trì được cái trạng thái cân bằng quỷ dị này.
Quả nhiên tam giác luôn là hình cứng cáp, vững chắc nhất nhỉ???
An Húc Thần và Ninh Thư về cơ bản không có chút giao lưu tình cảm nào, hắn vừa cùng Nhan Tô Ni tình chàng ý thiếp xong, thì bị Nhan Tô Ni đuổi về, hắn lại cun cút cắp mông quay về.
Thật sự khiến Ninh Thư không biết nên nói cái gì.
Song đồ của An Húc Thần bị cô bán đi như thế, một chút phản ứng hắn cũng không có.
Trong lòng Ninh Thư tràn ngập nghi hoặc, cho tới một ngày An Húc Thần trở về, mặt đen như đít nồi, Ninh Thư vừa thấy có trò vui, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ninh Thư đè nén nội tâm kích động mênh mông của mình xuống nhìn An Húc Thần.
An Húc Thần nện mạnh cặp da xuống sô pha, ngồi xuống ghế xoa trán.
“Phát sinh ra chuyện gì rồi?” Ninh Thư lại hỏi, mẹ nó mau nói cho mị biết đi.
An Húc Thần thở dài một hơi nói: “Tôi bị công ty sa thải.”
Ninh Thư: Vỗ tay, vỗ tay ~~~~
“Vì sao?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi, “Cho dù có sa thải, thì cũng phải có lý do chứ, lý do gì?
“Họ kết tội tôi đầu cơ trục lợi bí mật của công ty, đem tâm huyết của phòng đi đầu cơ trục lợi.” An Húc Thần phẫn nộ nói, “Kế hoạch này tôi cũng dồn biết bao nhiêu tâm huyết, tôi có điên mới có thể làm ra chuyện như vậy.”
Ninh Thư không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn An Húc Thần phát tiết những phẫn uất trong lòng, bây giờ An Húc Thần cũng đã sắp bốn mươi rồi, chịu bao nhiêu vất vả cực khổ mới bò được tới vị trí hiện tại.
Có lẽ khoảng tầm hai năm nữa thôi là hắn sẽ được thăng chức, nhưng giờ lại xảy ra việc bán đứng cơ mật của công ty, công ty dưới sự tức giận cứ thế mà sa thải hắn luôn rồi.
An Húc Thần không phải không lên tiếng giải thích, nhưng cấp trên trong công ty không nghe lời hắn nói, hơn nữa sản phẩm của công ty đối thủ ra trước, sản phẩm và bao bì đóng gói giống nhau như đúc, công ty đối thủ thực sự đã chiếm được lợi thế.
Việc này ảnh hưởng không nhỏ tới công ty, nếu muốn thay đổi thiết kế một lần nữa, vậy thì sản phẩm và bao bì đóng gói lúc trước tất cả đều phải đổi hết.
Vô hình trung tự nhiên bị tổn thất mất một bút toán tiền, chỉ sa thải An Húc Thần thôi đã là nhân từ lắm rồi.
Trong lòng An Húc Thần tràn đầy nghẹn khuất, cực kỳ nghẹn khuất, nhiều người trong phòng như thế, công ty dựa vào cái gì mà lại nói do hắn tiết lộ.
Cấp trên mặc kệ không truy xét gì cả, cứ nhất quyết chụp cái tội danh này lên đầu của hắn, khiến An Húc Thần cực kỳ hổ thẹn.
Hắn cố gắng vì công ty nhiều năm như vậy, không có công cũng có sức, cứ thế mà sa thải hắn không suy nghĩ gì sao.
Ninh Thư không để ý tới An Húc Thần đang tức giận, đi vào trong phòng bếp chặt xương sườn thịch thịch.
Trong lòng An Húc Thần không thoải mái, nhốt mình ở trong phòng, tới bữa cũng không ra ăn, Ninh Thư lại một mình đánh chén hết cả nồi canh sườn.
An Húc Thần trải qua mấy ngày thống khổ rối rắm, rốt cuộc cũng dục hỏa trọng sinh, quyết định tự mình kinh doanh, không để ai điều khiển mình nữa.
Ninh Thư vỗ tay tán thành, “Anh có mối quan hệ, cũng có năng lực, chính mình làm ông chủ cũng rất tốt.”
An Húc Thần được Ninh Thư tán đồng, nhẹ nhõm thở phào, sau đó Ninh Thư lại hỏi: “Vậy anh có tiền vốn chưa, anh chuẩn bị khởi nghiệp ở lĩnh vực nào?” (hê hê chém gió)
“Mấy năm nay tôi cũng để giành được một ít tiền.” An Húc Thần nói.
Ninh Thư: →_→
Biết ngay là thằng cha này có tiền mà, chỉ là không biết có bao nhiêu mà thôi.
“Nhan Tô Ni có biết anh đang làm gì không?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi chưa có ý định nói cho cô ấy biết, không muốn để có cô ấy phải nhọc lòng.” An Húc Thần nói, “Chờ tới khi việc đã giải quyết xong xuôi, mới nói cho cô ấy biết, cô cũng không cần phải nói cho cô ấy biết.”
An Húc Thần cầm đũa ăn cơm.
“Hai người không phải làm cùng một công ty sao, việc anh bị sa thải chắc hẳn cô ta cũng biết.” Ninh Thư cong khóe miệng nói.
An Húc Thần muốn lấy dáng vẻ thành công xuất hiện trước mặt Nhan Tô Ni, sợ Nhan Tô Ni nhìn thấy cuộc sống nghèo túng của mình hiện giờ.
Trong lòng mỗi người đều tồn tại những gợn sóng nhỏ, nếu cứ yêu như bọn họ, khẳng định tình yêu sẽ phai nhạt dần.
Chắc sợ Nhan Tô Ni không chịu nổi cảnh ảo tưởng tan biến nhỉ.
“Vậy anh muốn khởi nghiệp ở lĩnh vực nào?” Nhưng nếu một thân một mình hắn phấn đấu thì vẫn rất khó thành công?
“Tài nguyên trên Internet.”
An Húc Thần nói.
Ninh Thư có chút ngốc, “Ví dụ như là?”
“Video trên Internet.”
Ninh Thư vẫn một mực giả ngốc, “Rõ hơn có được không?”
“Có nói cho cô nghe cô cũng không hiểu được đâu.” An Húc Thần không muốn giải thích cho Ninh Thư.
Ninh Thư không để ý lắm, hỏi tiếp: “Giai đoạn đầu chắc cũng chả kiếm được bao nhiêu, đầu tư như vậy tỉ lệ thành công có cao không?”
“Tôi tự có tính toán của mình.” An Húc Thần qua loa lấy lệ nói với Ninh Thư một câu, rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Ninh.
Trong lòng An Húc Thần, Ninh Thư chỉ là người dưng.
Ninh Thư buông tay, thật sự cho rằng cô muốn hỏi sao.
Có điều cô thật sự muốn biết trên người An Húc Thần có bao nhiêu tiền, có thể chống đỡ cho An Húc Thần được bao lâu?
An Húc Thần ăn cơm xong lập tức đi ngay, hiển nhiên là vì sự nghiệp của hắn.
Ninh Thư ở sau lưng hắn gọi điện thoại cho Nhan Tô Ni, hỏi xem cô ta có biết việc An Húc Thần bị sa thải không.
Nhan Tô Ni nói đã biết rồi, nói ra nguyên nhân An Húc Thần bị đuổi là do tiết lộ thiết kế bí mật của công ty.
“Cô có tin việc này do An Húc Thần làm không?” Ninh Thư hỏi.
Nhan Tô Ni chỉ nói: “Mình tin hay không cũng không quan trọng, dù sao mọi việc cũng đã thành ra như vậy rồi.”
Ninh Thư đột nhiên có cảm giác, Nhan Tô Ni kỳ thật là một kẻ bị lậm trầm trọng tư tưởng độc thân.
Bạn nghiêm túc thảo luận với cô ta về vấn đề sinh tồn, nhưng trong đầu cô ta chỉ có những bong bóng màu hồng lãng mạn các kiểu, khiến cho bạn thể hiện rõ sự tục tằn của mình ra ngoài.
Độc thân cũng là một việc khá tốt, nhưng Nhan Tô Ni cứ nhất quyết phải cùng người khác phát sinh ra quan hệ không nên có.
Nhan Tô Ni cứ vui vẻ làm một cẩu độc thân đi, lại còn mang phiền toái lớn đến cho những người xung quanh làm gì.
Quan hệ giữa ba người họ cứ náo loạn không ngừng, không cắt dứt điểm được.
Ninh Thư cực kỳ muốn chặt chim An Húc Thần, sau đó giải quyết mối quan hệ dị dạng này.
“Hiện tại An Húc Thần phải tự mình lập nghiệp, nhưng anh ta lại không có tiền, cô có tiền không, cho anh ta mượn một chút.” An Húc Thần không cho cô nói với Nhan Tô Ni, cô lại càng muốn nói cho Nhan Tô Ni biết.
Nhan Tô Ni hỏi: “Anh ấy muốn làm gì?”
“Tĩnh Tĩnh, cậu cũng biết đấy, mình làm gì có tiền, chỉ có vài đồng gửi ngân hàng thôi, không có khả năng giúp hai người, song nếu mình có thể giúp được điều gì, cậu cứ nói với mình.” Nhan Tô Ni nói.
Ninh Thư:…
“Giờ là lúc An Húc Thần rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, có gì cô cứ an ủi hắn ta đi.” Ninh Thư nói với Nhan Tô Ni, “Nếu hắn có tới chỗ cô, thì cũng đừng đuổi về.”
Ninh Thư cảm thấy bản thân thật hiền huệ, dịu dàng.
“Mình biết rồi.” Nhan Tô Ni nói.
“Cô thật sự không có tiền sao, có thể đi vay cho An Húc Thần mượn một chút được không?” Ninh Thư lại hỏi Nhan Tô Ni.
Nhan Tô Ni nghiêm túc nói: “Tĩnh Tĩnh, tớ thật sự không có tiền, cậu cũng biết đấy, chi tiêu của tớ rất tốn kém, tớ phải mua quần áo, mua đồ trang điểm các kiểu.”
“Vậy à.” Ninh Thư nói, cho nên phụ nữ các cô vẫn là nên mua nhiều quần áo, nhiều thứ tốt mà dùng.
Tiết Tĩnh cầm hết tiền mình kiếm được để trang trả cho cái nhà này, vậy mà cũng có được khen ngợi lấy một câu đâu.
Nhan Tô Ni đột nhiên nói với Ninh Thư: “Tĩnh Tĩnh, cậu cứ sống thật tốt với An Húc Thần đi, đừng ầm ĩ như trước nữa nhé.”
Ninh Thư vừa nghe lời này, lập tức có cảm giác Nhan Tô Ni muốn đá An Húc Thần sang cho mình.
Chẳng lẽ Nhan Tô Ni không còn thích An Húc Thần nữa?
P/s: có bạn gửi lời động viên, nên hăng tiết gà làm thêm 1 chương:v