Dịch: Gin
Ninh Thư trìu mến nhìn Vivian nói: “Chị nghĩ cô gái đó sẽ chết, cơ giáp sư cường đại trở nên bi phẫn tuyệt vọng, biến thân thành Super Saiyan hấp thụ năng lượng trời đất bắn chiêu kame hame ha tiêu diệt đám người xấu, sau đó ở trước mộ người yêu, tự thiến, sẽ vì cô gái đáng thương thủ thân như ngọc, không bao giờ yêu thêm lần nữa?”
Vivian nhìn thẳng, “Chị nói gì vậy, cơ giáp sư cường đại như vậy, sao để cô gái của mình chết được, còn tự thiến là sao?”
Ninh Thư nhìn vào chỗ không thể miêu tả của Alvis, Alvis bình tĩnh lấy sách đặt trên đùi, che khuất vị trí khó nói.
Ninh Thư nói thẳng: “Là cắt chỗ đi tè ấy.”
Vivian ồ một tiếng, nhìn Ninh Thư hỏi: “Vì sao cô gái lại chết, còn đàn ông lại phải tự thiến?”
“Sinh mệnh của người bình thường rất yếu ớt, nếu người đàn ông ấy là một cơ giáp sư cường đại, vậy thì kẻ địch của người đó chắc chắn cũng không yếu, người yêu của cơ giáp sư rơi vào tay những kẻ như vậy, không có sức mạnh tự bảo vệ chính mình, rất có thể sẽ chết, anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, chỉ nghe thôi chứ đừng tin là thật.” Ninh Thư nói.
“Không chỉ có phái nữ run rẩy sợ hãi, cánh đàn ông cũng rất mệt mỏi, chống lại cả thế giới để cứu người mình yêu.” Ninh Thư cài tóc mái màu vang đỏ của Vivian lên tai, là ai thì cũng phải nắm chắc sức mạnh để bảo vệ bản thân trong tay, đừng đặt mạng sống, hay ký thác mạng sống của mình vào người nào khác cả, thậm chí là người thân, người ruột thịt của mình, phải nắm chắc trong tay của chính mình.
Vivian cái hiểu cái không gật gật đầu.
Alvis nhìn Vivian nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Ồ, được.” Vivian lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Alvis nhìn Ninh Thư nói: “Chỉ là một câu truyện cổ tích, vốn để dỗ Vivian vui vẻ, chị lại chèo lái thành ra như vậy, khiến câu chuyện trở nên tối tăm mịt mù.”
Ninh Thư nhún nhún vai, xin lỗi nói: “Lần sau tôi tuyệt đối không nói leo nữa.”
“Nói nữa, tiếc nuối mới càng tốt đẹp, bi tráng mới khắc sâu ấn tượng, lần sau đừng kể mấy truyện hoàng tử công chúa gì cho Vivian nghe, muốn kể thì kể cho con bé nghe truyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Rô me ô èn Ju li ét, mấy truyện chết không được tử tế ấy, bảo đảm Vivian ở trước mặt cậu sẽ khóc như chó, lúc ấy cậu lại đưa giấy cho con bé, không phải càng tốt sao.”
Ninh Thư kiến nghị với Alvis.
Alvis nói sang chuyện khác, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn học lái máy bay, à nhầm phi thuyền?” Ninh Thư nói.
“Lái phi thuyền là việc cực kỳ đơn giản, bởi vì có đầu não, chị chỉ cần hạ lệnh là được, định ra đích đến, phi thuyền có thể tự mình hoàn thành.”
Nghe có vẻ đơn giản đấy, rất thông minh, đúng là AI có khác.
Alvis đẩy xe lăn, giới thiệu cho Ninh Thư cách vận hành phi thuyền, hơn nữa còn chỉ cho Ninh Thư cách ra mệnh lệnh.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ thuần thục của Alvis, hỏi: “Cậu học được gì từ sư thầy của mình?”
“Học như thế nào?”
Alvis nhàn nhạt nói: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng thuộc dạng dốt đặc cán mai, còn phải học những thứ cơ bản nhất, từ chữ viết cho tới con số.”
“May mắn được thầy cho dịch dinh dưỡng, chậm rãi cải thiện thân thể của tôi, bằng không tôi cũng không biết mình có thể chế tạo được cơ giáp và phi thuyền trước khi chết hay không.”
Xem như Alvis còn có được một cuộc sống tốt đẹp, còn Elisa chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Trước khi rời khỏi Selde thì khổ sở lăn lộn tìm mọi cách để sống sót, vừa rời khỏi Selde lại chết bất đắc kỳ tử.
Ninh Thư lắng nghe Alvis giảng giải cách sử dụng phi thuyền.
Nói tóm lại, không cần tự mình động thủ, đầu não của phi thuyền có thể giải quyết được rất nhiều việc cơ bản.
Ninh Thư hỏi: “Phi thuyền này chắc đắt lắm nhể?”
Alvis nói: “Cực kỳ đắt, kim loại chế tạo phi thuyền này cực đắt, có khả năng chống mòn và giảm nhiệt, vận tốc phi thuyền càng nhanh, vật liệu giảm ma sát sinh nhiệt lại càng hiếm, còn cả đầu não của phi thuyền, toàn bộ đều là đồ vật cực kỳ quý giá và đắt đỏ.”
Ninh Thư ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, “Nếu chúng ta tới Omega, không có tiền, có thể lấy phi thuyền này bán được không.”
Alvis gật gật đầu, “Có thể,
nhưng phải bán ở chợ đen, dù sao phi thuyền này cũng là tang vật.”
Cũng ổn.
Ninh Thư ghi lại những điều không hiểu ra giấy, sau đó đưa cho Alvis xem. Alvis lại giảng giải cho Ninh Thư thêm một lần nữa.
Trừ bỏ thời gian học tập, Ninh Thư dành toàn bộ thời gian để tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, trong thân thể đã có chút khí kình, song tất cả đều dùng để chữa trị thân thể.
Cứ cách một khoảng thời gian, Alvis sẽ đưa cho Ninh Thư một ống dịch dinh dưỡng dùng để cải thiện thân thể.
Tất cả dịch dinh dưỡng đều là của phi thuyền.
Alvis nói với Ninh Thư, chi phí chế tạo phi thuyền này rất lớn, đã vậy còn luu trữ rất nhiều dịch dinh dưỡng và đồ ăn nói, sau lưng đám người này chắc chắn là một thế lực ngầ vô cùng to lớn.
“Có khi nào là quân đội không?” Ninh Thư nhớ tới quân hiệu lúc trước.
“Quân hiệu không thể đại diện cho bất cứ điều gì, nếu là thợ săn cường đại của Tinh Tế, Liên Bang Tinh Tế cũng sẽ phát cái này cho họ,để họ hưởng một số quyền lợi nhất định.”Alvis nói “ Nói chung mấy thế lực này rắc rối lắm, chúng ta cần phải cẩn thận.”
“Ừ.”
Cho dù đi tới nơi nào, cũng đều có nguy hiểm rình rập.
Xuất phát từ Selde, cuối cùng cũng bắt gặp được một tinh cầu, nhìn từ xa, tinh cầu tản ra hào quang màu vàng đất.
Alvis nói: “Hỡi những người Selde còn lại trên phi thuyền, hiện giờ năng lượng trên phi thuyền còn quá ít, trước mặt các bạn có một hành tinh, vì vậy các bạn cần phải hạ cánh xuống dưới đó, nhưng nếu các bạn không muốn rời khỏi phi thuyền, các bạn có thể ở lại, nhưng do nguyên nhân không đủ năng lượng, chúng tôi không dám đảm bảo liệu chúng ta có thể đi tới hành tinh tiếp theo được hay không.”
Giọng nói của Alvis truyền khắp ngóc ngách trên phi thuyền, rất nhiều người nghe được lời Alvis nói, đều muốn rời khỏi phi thuyền, sau cùng, họ cũng đã thoát khỏi được Selde, đặt chân tới một tinh cầu khác, cho dù có tồi tệ, cũng không thể tồi tệ hơn Selde.
Phi thuyền tới không phận của tinh cầu mới, hạ xuống một cây thang khổng lồ, rất nhiều người rời khỏi phi thuyền, chỉ còn dư lại một vài người, nhất quyết không chịu rời bỏ phi thuyền.”
Không còn người xuống, phi thuyền thu thang lại, nhoáng cái đã biến mất không còn dư tàn ảnh.
Người ít đi rất nhiều, năng lượng phi thuyền tiêu hao cũng giảm xuống không ít, Alvis tắt một số chức năng không cần thiết gây lãng phí năng lượng.
Hiện giờ đã có thể đảm bảo nguồn năng lượng giúp phi thuyền hoạt động tới hành tinh tiếp theo.
Biểu tình của Alvis cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thức ăn trên phi thuyền không còn bao nhiêu. Nhiều người trên phi thuyền như vậy, lượng thức ăn tiêu thụ mỗi ngày khó lòng đo đếm được.
Alvis còn muốn dựa vào phi thuyền này tới tinh cầu Omega nữa, còn phải đi tìm thầy của cậu nữa.
Công việc hàng ngày của Ninh Thư chính là học tập và tu luyện.
Còn Alvis thì kể truyện cổ tích cho Vivian nghe, lái phi thuyền.
Trật tự trên phi thuyền đều do người của anh trai Vivian duy trì.
Chắc thấy lời Ninh Thư nói có lý, lúc Alvis kể truyện cổ tích cho Vivian nghe đều chọn mấy bộ nẫu ruột nẫu gan, cực kỳ thảm thiết.
Đau khổ triền miên, cực kỳ rối rắm.
Mỗi lần Vivian nghe xong đều bồi hồi, cảm động gớt nước mắt.
Alvis lặng lẽ đưa khăn giấy bồi cô bé.
Có đôi khi, Ninh Thư đi qua thấy được cảnh này, thậm chí còn thấy Alvis toét miệng cười.
Ninh Thư:……