Dịch: Gin
Nhìn người ta khóc như chó, còn mình lại cười như cún trong lòng, đây là thú vui ác quỷ gì.
Ninh Thư tỏ vẻ khinh bỉ.
Ninh Thư cảm thấy Alvis rất cưng chiều Vivian, Alvis vốn dĩ là một người lãnh đạm, vậy mà còn kể chuyện cho Vivian nghe.
Hai đứa này khẳng định có một chân.
Bằng không, sao chưa bao giờ thấy Alvis kể chuyện cho cô nghe lần nào.
(Cô thôi đi, kể cho cô để bật tung người con người ta lên à:)))
Khi không tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là phường trộm cắp.
Cũng không biết hai nhóc này đời trước có tu thành chính quả không.
Ninh Thư không nín được khí trong lòng, nhìn Alvis tọc mạch hỏi: “Kiếp trước cậu và Vivian có đến với nhau không?”
“Rời khỏi Selde, tôi đi theo thầy học đạo, cơ thể của Vivian yếu ớt, nên cũng không sống được bao lâu.” Alvis nói.
Người của tinh cầu Selde thường không sống được lâu, vì vậy đời này, Alvis rất khoan dung với Vivian.
Hóa ra mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Phi thuyền bay qua một vài tinh cầu, ở tinh cầu nào cũng có người trên phi thuyền đi xuống.
Cũng không biết những người Selde đó, sẽ sống thế nào ở tinh cầu mới này.
Song điều này cũng không phải là điều Ninh Thư lo lắng, ít nhất ở tinh cầu mới này họ có thể nhặt rác, rác rưởi cũng sẽ tươi mới hơn so với Selde.
Người Selde không có kỹ năng mưu sinh, chỉ có một mình Alvis là chân chính muốn rời khỏi Selde, một khi thực sự rời khỏi Selde, nội tâm của những người còn lại sẽ rất do dự.
Ngay cả Ninh thư cũng rất do dự, bởi cô không biết được mục đích sống kế tiếp của mình là gì, nên làm gì và phải làm gì để giúp bản thân tiếp tục tồn tại.
Ở nơi khoa học công nghệ phát triển tới cực đại, osin không còn chỗ đứng.
Có robot và các thiết bị khác, cơ bản là không có việc gì phải bận tâm.
Aiyo, anh hùng không có đất dụng võ.
Alvis có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vì thằng bé đã có dự định trong đầu.
Nhưng Ninh Thư lại không biết làm sao để lo liệu cho chính mình, chứ đừng nói tới việc đến học viện cơ giáp học hành.
Có lẽ học phí sẽ là thứ khiến Ninh Thư không ngóc đầu dậy được ở học viện.
Alvis thấy Ninh Thư nôn nóng, nói để cậu nghĩ cách.
Ninh Thư thở dài.
“Cảnh báo, cảnh báo, phía trước có rất nhiều phi thuyền, có xu hướng bao vây phi thuyền.” Giọng nữ điện tử không cảm xúc đột ngột vang lên.
Alvis nhăn mày, “Có khả năng chúng ta đụng phải đám cướp biển Tinh Tế.”
Ninh Thư::What? Excuse me? Can you speak again?
Cướp biển Tinh Tế, hơn nữa giờ còn có ý định bao vây phi thuyền của bọn họ.
Alvis ngồi trên xe lăn, xoa mày, “Phi thuyền này rất lớn, có khi bọn họ coi đây là dê béo cũng nên.”
“Dùng công kích của phi thuyền tấn công những người này.” Ninh Thư nói.
“Tấn công là việc gây hao phí năng lượng, tuy rằng lực công kích rất mạnh, nhưng lại hao phí quá nhiều năng lượng, tức nghĩa là, nếu tấn công bọn họ, chúng ta sẽ không tới được tinh cầu Omega."
Cái……
“Vậy làm sao để vượt qua ải trước mắt này đây, đừng nói tới Omega, ngay tới cả mạng sống chúng ta cũng không giữ nổi.” Ninh Thư nói.
“Năng lượng của phi thuyền còn bao nhiêu?” Ninh Thư nhìn Alvis hỏi.
“80%.” Alvis nói.
“→_→, cũng không ít..” Ninh Thư nói.
“Mỗi một đợt tấn công, có khả năng sẽ hao phí 5% năng lượng, mà khoảng cách từ nơi này tới Omega lại cực kỳ cực kỳ xa.” Alvis thở dài nói.
“Tôi thấy thế này, trên phi thuyền chắc hẳn sẽ có năng lượng dự trữ, đi hỏi đám người của phi thuyền xem thế nào, những người đó đang bị nhốt?” Ninh Thư hỏi Alvis.
“Cảnh báo, cảnh báo, phi thuyền sắp bị bao vây.” Giọng nữ điện tử nói, “Đối phương gửi tin nhắn tới, bạn có muốn đọc không?”
“Chấp nhận.”
Một màn hình nhảy lên, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông cao lớn để râu quai nón, gần như khuôn mặt ông ta bị bộ râu rậm rạp che phủ.
Một hơi thở bưu hãn từ màn hình truyền tới.
“Người ở phía kia màn hình hãy nghe đây, bất cứ đồ gì có giá trị đều giao hết ra đây, tuyến Tinh Tế này do ta khai phá, xây dựng, giờ là lúc bọn ta thu lộ phí, nếu không nghe lời….” khuôn mặt của người đàn ông thô kệch bất chợt trở nên vô cùng hung bạo, “ Thì chờ chết đi.”
Ninh Thư thở dài, cái đm, đi tới đâu cũng gặp phải cướp.
“Phi thuyền sắp bị
bao vây, có tấn công hay không?.”
Alvis nhìn màn hình, phân tích phi thuyền đối phương.
Ninh Thư nhún vai, “Alvis, đánh là cách duy nhất, nếu để bọn chúng bao vây phi thuyền, sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa nếu để bọn chúng bước lên phi thuyền của chúng ta, chúng ta sẽ bị xé xác.”
“Chỉ có thể chờ chết, giờ việc có thể làm là đập chúng ra bã.”
Alvis hít một hơi thật sâu, điều khiển phi thuyền, phi thuyền chấn động một chút, chuẩn bị thoát khỏi vòng vây của đối phương.
“Tấn công.” Sắc mặt Alvis tái nhợt, “Tấn công về phía đáy của phi thuyền.”
Alvis là người chế tạo phi thuyền, hẳn cậu bé biết rõ được nhược điểm của phi thuyền nằm ở đâu.
Phi thuyền rung chuyển càng thêm lợi hại, thậm chí suýt ngã nhào, Ninh Thư bóp trán, có cảm giác như sắp nôn.
Phi thuyền của Alvis bắn một chùm sáng vào phi thuyền đối diện, chùm sáng trắng xóa.
Phi thuyền kia bị chùm sáng bắn trúng nổ tung cái “bành”, sóng nhiệt cuồn cuồn bay ra.
“Đám khốn nạn, thế mà lại dám ra tay trước, không cho bọn bay nếm mùi, bọn bay không biết thủ đoạn của Ella ta.”
Một màn hình bắn lên, râu quai nón phẫn nộ rít gào, râu run rẩy.
Ngay sau đó phi thuyền rung lắc kịch liệt, cứ như có thứ gì đâm vào phi thuyền.
Alvis điều khiển phi thuyền, tránh đi những đòn công kích, không màng tính toán năng lượng, liều mạng chạy về phía trước.
Phi thuyền đằng sau rượt đuổi sát sạt, tấn công dữ dội, cho dù phi thuyền của đám người Alvis có tránh né cỡ nào, cũng vẫn bị vài đòn tấn công đánh trúng.
Ninh Thư bị chấn động suýt nôn.
Alvis ngã từ trên xe lăn xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất.
Ninh Thư cắn răng, tiếp nhận điều khiển phi thuyền.
Ninh Thư phóng toàn bộ lực tinh thần, bao trọn lấy phi thuyền.
Một khi có đợt tấn công mới, Ninh Thư sẽ là người biết đầu tiên.
Lực tinh thần bao trọn lấy phi thuyền, hơn nữa còn lan rộng ra xung quanh.
Ninh Thư cho phép đầu não kết nối với ý thức của mình, để đầu não rà quét, kết hợp với lực tinh thần của cô, có thể cho phép đầu não tính toán, tìm ra được cách thức tránh né công kích tốt nhất.
Có điều, Ninh Thư thấy đầu như sắp nổ tung vậy, dường như đầu của cô sắp không chịu nổi áp lực, giống như quả dưa hấu sắp nổ tung khi bị tròng hàng trăm hàng nghìn dây nịt vào.
“Lão đại, đối phương có cơ giáp sư.” Một người đi tới bên cạnh lão đại râu quai nón.
Lão già râu quai nón cau mày, “Mẹ nó, có vẻ lực tinh thần cũng không thuộc dạng yếu.”
“Lão đại, có đuổi theo tiếp không?” Những người khác nhìn râu quai nón hỏi.
“Tiếp tục đuổi, vừa nãy thấy chúng ta lại sợ, chứng tỏ đám người này cũng không lợi hại lắm.” Râu quai nón nói.
Những phi thuyền phía sau vẫn đuổi theo không ngừng, Ninh Thư ôm đầu, gân xanh trên trán giật giật, thống khổ vạn phần.
Trong đầu Ninh Thư nảy ra ý nghĩ độc ác, dưới ánh mắt đau xót của Alvis, cô phóng ra năm phát công kích, fire in the hole năm phi thuyền đằng sau mình.
Những phi thuyền đuổi theo nổ tung như pháo hoa rực rỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Ninh Thư thật sự không chịu nổi nữa, thu hồi lực tinh thần, máu trong lỗ mũi chảy tong tong, đầu váng mắt hoa, ngã cái oạch trên mặt đất, mất đi ý thức.