Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Đích nữ trọng sinh 30


trước sau

Dịch: Lạc Đinh Đang

***

"Trong mắt ta dung không được hạt cát, chúc các ngươi hạnh phúc." Lư Quân Ninh chém đinh chặt sắt nói, tựa hồ một chút đường sống xoay ngược đều không có.

Thẩm Diệc Thần nhắm hai mắt lại, nói với Lư Viễn Phàm: "Bản vương nguyện ý cưới Lư đại tiểu thư."

"Cảm ơn Vương gia." Lư Minh Huyên lập tức tạ ơn, vẻ mặt xán lạn.

Lư Viễn Phàm có chút không yên lòng, hỏi: "Ngài nhất định phải Lư Minh Huyên sao, đừng đến lúc đó lại lật lọng."

Lư Viễn Phàm thật sự là bị đám nữ nhi này chỉnh cho sợ.

Thẩm Diệc Thần trầm mặc, nhìn về phía Lư Quân Ninh, Lư Quân Ninh vẫn đưa lưng về phía hắn.

Thẩm Diệc Thần hơi chút giận dỗi gật đầu, "Ta nguyện ý cưới Lư đại tiểu thư."

Trên mặt Lư Minh Huyên lộ ra nụ cười, "Cảm ơn Vương gia."

Cả người Lư Quân Ninh run lên, sau đó xoay người liền đi.

Thẩm Diệc Thần muốn gọi Lư Quân Ninh lại, nhưng là cuối cùng cũng không thốt ra miệng.

Lư Viễn Phàm nói với Lư Minh Huyên đang quỳ trên mặt đất: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải Lư Minh Huyên, ngươi là Lư Nguyệt Vân."

"A..." Ninh Thư lập tức dùng tay chỉ chính mình, "Cha, ta đây là ai?"

"Ngươi là lão tứ Lư Ngọc Tĩnh." Lư Viễn Phàm phất phất tay nói.

Ninh Thư:...

Đậu xanh, tên của bốn cô nương Lư gia thật là...

Lão nhị là đích nữ, tên đích nữ cũng không thể đổi tới đổi lui, hơn nữa phủ đại tướng quân còn nhận biết cháu ngoại mình.

Vậy nên đổi tới đổi lui tên ba thứ nữ.

Lư Ngọc Tĩnh thay lão đại Lư Minh Huyên gả, tiện thể đưa đi tên lão đại. Lão đại đã lập gia đình, đương nhiên Lư Minh Huyên không thể gọi là Lư Minh Huyên, cho nên gọi Lư Nguyệt Vân.

Sau đó Ninh Thư cũng b thay đổi thân phận, thành lão tứ Lư Ngọc Tĩnh, một đứa trẻ mấy tuổi.

Đây quả thực là...

Thẩm Diệc Thần vốn không để ý ai là ai, phất ống tay áo một cái, rời khỏi Lư phủ.

Thẩm Diệc Thần vừa đi, cuối cùng Lư Viễn Phàm không khống chế được tâm tình của mình, bốp một cái tát Lư Minh Huyên, "Xem chuyện tốt ngươi làm đi."

Lư Minh Huyên bụm mặt, cúi đầu nói ra: "Cha, ta biết sai rồi."

"Ở đó mà biết sai, rồi chết cũng không hối cải, lần trước ngươi cũng nói với ta đã biết sai, giờ làm cái gì đây?" Gân xanh trên trán Lư Viễn Phàm nổi lên, nhìn như muốn vỡ luôn.

Lư Minh Huyên cúi đầu không nói gì.

Lư Viễn Phàm thở một hơi thật sâu, "Gả sớm một chút cũng tốt."

Sau đó lảo đảo thân thể rời đi.

Lư Minh Huyên bụm mặt đứng lên khỏi đất, trên mặt nàng ta đầy ý cười.

Ninh Thư nói: "Chúc mừng Đại tỷ tỷ."

Lư Minh Huyên buông cái tay đang che mặt xuống, nửa bên mặt nàng ta đã sưng lên, nhưng Lư Minh Huyên lại cười.

"Nhưng có vẻ Thần vương thích Nhị tỷ tỷ." Ninh Thư nói.

Lư Minh Huyên hơi nhếch miệng, "Ta mặc kệ người hắn thích là ai, chỉ cần ta là Vương phi Thần vương cưới hỏi đàng hoàng, là chính thê, có thân phận cao quý, ta mặc kệ Thần vương thích. Dù hắn thích người khác, ta cũng là Vương phi Thần vương cưới hỏi đàng hoàng."

Nhìn xem tâm tính này tốt thế nào, có thân phận cao quý, ăn ngon uống say, áo gấm, nô bộc thành đàn, nam nhân còn phải đưa nữ nhân mình thích biến thành tiểu thiếp, hơn nữa nam nhân cũng chưa tới mức đáng ghét, quả thực hoàn mỹ.

Không cầu xin nam nhân yêu, nhìn xem tất cả tốt đẹp đến thế nào.

Ninh Thư cũng cười gật đầu, "Vậy chúc mừng tỷ tỷ."

"Nhưng tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút, có chuyện lần trước." Lần trước có thể gả thay, nói không chừng lần này cũng có thể gả thay.

Lư Minh Huyên nhàn nhạt nói: "Lần này ta không ngốc như vậy."

"Ta nhất định phải trở thành Thần vương phi." Lư Minh Huyên nói.

"Lần nữa chúc mừng tỷ tỷ." Ninh Thư cúi người hành lễ, quay người cáo từ.

Chỗ bé bằng bàn tay ở Lư gia lại xảy ra những chuyện khiến người ta không thể ngờ.

Lư Viễn Phàm gả Lư Minh Huyên cho Thẩm Diệc Thần, hơn phân nửa có ý cảnh cáo ở bên trong.

Cô đi xem diễn, sau đó bị ép sửa lại tên tuổi.


Ba thứ nữ làm thành hình tam giác mà đổi, lão đại thành lão tam, lão tam thành lão tứ, lão tứ thành lão đại.

Thật khiến người ta im lặng mà.

"Tiểu thư, Nhị tiểu thư và Thần vương điện hạ cũng có quan hệ vợ chồng, vậy Nhị tiểu thư không gả cho Thần vương điện hạ thì làm gì bây giờ?" Nguyên Hương ngơ người hỏi.

"Nhị tỷ tỷ là người có lòng cao, giờ nghĩ không thông là chuyện rất bình thường." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Nguyên Hương méo miệng, nói: "Tiểu thư hiện giờ chỉ có 10 tuổi."

"Vậy thì tốt, trẻ ra nha." Ninh Thư có chút rầu rĩ nói.

"Nhưng đợi đến khi tiểu thư cập kê, tiểu thư sẽ thành đại cô nương rồi lão cô nương nha." Nguyên Hương sốt ruột nói.

"Giờ ta 10 tuổi, ai biết sau cập kê ta là lão cô nương chứ." Ninh Thư thờ ơ nói.

Nguyên Hương gật gật đầu, "Đúng là như vậy."

"Em tới viện Nhị tỷ tỷ tìm hiểu chút tin tức." Ninh Thư lấy ra một chút bạc vụn nói với Nguyên Hương, "Chú ý an toàn."

Nguyên Hương gật gật đầu, tiếp nhận hầu bao.

Ninh Thư cầm đồ thêu, tiếp tục thêu hoa, lần này cô thêu Hà hoa, sinh động như thật.

Gánh được búa, cầm được kim nhỏ, kỳ nữ văn võ đều thông, oa ha ha ha...

Nguyên Hương tìm hiểu tin tức trở về, lắc đầu với Ninh Thư: "Tin tức gì cũng không có."

"Chẳng có chuyện gì, bình tĩnh như vậy à!" Ninh Thư hơi kinh ngạc, "Không cần phải để ý đến."

Lư Quân Ninh có thể bình tĩnh như vậy, đừng thấy bình thường dáng vẻ có khúc mắc gì đó, nhưng Thẩm Diệc Thần là một nam nhân trung khuyển, từ bỏ thật, nhất định Lư Quân Ninh sẽ nhức nhối.

Dù sao trước mặt Thẩm Diệc Thần có thể tùy tâm tùy tính, luôn cảm thấy Thẩm Diệc Thần phải toàn tâm toàn ý che chở nàng ta, không thì làm sao ngươi loại bỏ được nội tâm dầy xoắn xuýt bất an của ta, không thì, làm sao ngươi vào tim ta được.

Giờ vẫn cứng như vậy, đơn giản là cảm thấy Thẩm Diệc Thần sẽ không thật vứt bỏ nàng ta, đợi Thẩm Diệc Thần nhận sai, sau đó lại là ta không nghe không nghe không nghe...

Ninh Thư lười quản yêu hận tình cừu của những người này.

Có lẽ chuyện gả thay lần trước khiến trong lòng Lư Viễn Phàm có bóng ma tâm lý, liên đới sai thêm người thủ vệ ở viện của Ninh Thư.

Viện của Lư Minh Huyên lại càng vây trái ba tầng phải ba tầng, chỉ lo xuất hiện chuyện đánh tráo như lần trước.

Thanh danh Lư gia đã nát bét rồi, không thể bật ra chuyện gì nữa.

Lư Viễn Phàm cảm thấy cuộc sống của mình như chôn trong đũng quần.

Lư Viễn Phàm tìm một ngày, ngày rất gấp, đến hỏi ý kiến Thẩm Diệc Thần.

Thẩm Diệc Thần không có ý kiến gì, căn bản không để ý.

Vậy là Lư Viễn Phàm sai hạ nhân giăng đèn lồng đỏ trong nhà.

Càng gần đến thời điểm thành thân, bầu không khí ở Lư phủ càng quái dị, viện của Lư Minh Huyên bị người giữ vững, không được để bất kể kẻ nào tiến vào.

Lư Viễn Phàm lần nữa hỏi Lư Quân Ninh có muốn cùng gả qua đó không, lập tức Lư Quân Ninh đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: "Cha, ngài có thể đừng vũ nhục ta không? Bảo ta và Lư Minh Huyên hầu chung một chồng, ta không làm được."

Đời trước Lư Minh Huyên đoạt trượng phu của nàng ta, đời này còn hầu chung chồng với Lư Minh Huyên, chuyện nào đáng châm chọc hơn thế?

"Ta vũ nhục ngươi thế nào hả? Chẳng phải ngươi đã có tiếp xúc da thịt với Thần vương rồi sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện