Dịch: Lạc Đinh Đang
Lư Viễn Phàm vô cùng nhức đầu, đã có quan hệ vợ chồng rồi còn không chịu thành thân.
"Không thành thân thì làm gì, ngươi nói cho ta xem ngươi muốn làm gì hả?! Đừng bảo ta, Thần vương và ngươi cũng giống tỷ tỷ ngươi và Lê Ngọc, đi lộ bộ." Lư Viễn Phàm gần như không lựa lời mà nói.
Một phụ thân nói lời như vậy với nữ nhi, cũng khá là xấu hổ.
Lư Quân Ninh xanh mặt, "Con sẽ không lấy chồng, phụ thân, ngài vốn không biết trong lòng con nghĩ gì đúng không?"
"Ngươi không nói làm sao ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì, đã gạo nấu thành cơm rồi ngươi còn muốn thế nào nữa? Có chịu gả hay không?" Lư Viễn Phàm trực tiếp hạ tối hậu thư.
"Con không gả, phụ thân, ngài chưa từng coi con là con gái của ngài, trong lòng của ngài chỉ có Lư Minh Huyên, chỉ có Lư Minh Huyên, cũng không biết cả đời này mưu cầu cái gì?" Lư Quân Ninh xoay người rời đi.
Lư Viễn Phàm tức đến suýt chảy máu não.
Nhưng lần này quả thật Lư Quân Ninh nói oan cho Lư Viễn Phàm rồi. Trong lòng lão không có đứa con Lư Minh Huyên kia, thứ lão yêu nhất là bản thân, là quyền thế.
Ngày thành thân, Lư Minh Huyên mặc áo cưới được người ta đỡ ra.
Thật sự là không yên lòng, Lư Viễn Phàm còn kêu hỉ bà lật khăn voan lên nhìn mặt Lư Minh Huyên.
Thấy đúng là Đại nữ nhi Lư Minh Huyên, trong lòng lão thở phào một hơi, nói: "Thành thân rồi thì phải hiểu chuyện, ta sẽ phái một số người đi theo con, mãi cho đến khi con vào Thần Vương phủ."
"Cảm ơn cha." Lư Minh Huyên nói lời cảm tạ.
Lư Minh Huyên được nâng lên kiệu hoa, Thẩm Diệc Thần ngồi trên lưng ngựa, một mặt sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Lư Quân Ninh.
Nhưng Lư Quân Ninh vốn không xuất hiện, điều này khiến sắc mặt Thẩm Diệc Thần càng chán chường hơn.
Hắn luôn lề mà lề mề, thỉnh thoảng quay đầu xem, nhưng từ đầu tới cuối Lư Quân Ninh không hề xuất hiện.
Thẩm Diệc Thần vốn muốn kích thích Lư Quân Ninh một chút, chỉ cần hiện giờ nàng ta xuất hiện, bảo hắn không được cưới người khác, hắn cũng ngông cuồng làm theo.
Nhưng Lư Quân Ninh không xuất hiện.
Lư Viễn Phàm biết Thẩm Diệc Thần đang chờ cái gì, lão nói: "Vương gia, nhanh không trễ giờ lành."
Gương mặt Thẩm Diệc Thần khẽ động, cuối cùng lập tức quay đầu, đi...
Đội ngũ đón dâu thổi sáo đánh trống, từ từ đi xa.
Lại một người nữa xuất giá, hơn nữa còn lấy tên cô. Ninh Thư không nhịn được lắc đầu, quay người nhìn thấy Lư Quân Ninh đứng im bất động.
"Nhị tỷ tỷ." Ninh Thư kêu lên.
Lư Quân Ninh xoay người rời đi, bóng lưng cực kỳ cô đơn.
Có cơ hội thì phải nắm lấy, còn đã quyết định cô độc cả đời thì đừng có do dự. Đợi khi bỏ lỡ cơ hội còn mang bộ dáng luống cuống bị phản bội sống không còn gì luyến tiếc là sao?
Cũng không biết cuối cùng Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần sẽ đi đến đâu, có khi nào tơ đứt còn nối lại?
Nếu đứt tơ còn nối liền, Thẩm Diệc Thần giờ đã thành thân, ở giữa còn có một Lư Minh Huyên, Lư Minh Huyên vẫn là chính thê.
Với tâm khí của Lư Quân Ninh, chẳng lẽ lại dung thứ được việc mình là tiểu thiếp, thứ tỷ mình là chính thê à?
Lúc trước Lư Quân Ninh để Lư Ngọc Tĩnh gả thay Lư Minh Huyên, giờ Lư Minh Huyên đoạt nam nhân của nàng ta, gả thay nàng ta.
Một vòng luân chuyển.
Ninh Thư tỏ vẻ trong phủ chỉ còn cô và Lư Quân Ninh, giờ cô phải đối mặt với Lư Quân Ninh.
Bóng lưng đơn độc của Lư Quân Ninh thật khiến người ta tan nát cõi lòng mà.
"Cha, đồ ngài làm mất đã tìm được chưa?" Ninh Thư hỏi Lư Viễn Phàm.
Tức thì sắc mặt Lư Viễn Phàm trầm xuống. Ngày đại hỉ như này sao lại nói chuyện đó hả?
Đúng là không có mắt nhìn.
Lư Viễn Phàm trực tiếp bảo: "Tìm được rồi."
Ninh Thư gật đầu, "Tìm được thì tốt." Mới là lạ.
"Về viện tử của mình đi, chỗ này người ngoài nhiều, ngoan ngoãn ở viện của mình ấy." Lư Viễn Phàm sợ nữ nhi này lại rước tới cái gì mà thất trinh trước khi thành hôn.
Lão không chịu nổi nữa đâu.
Ninh Thư cúi người hành lễ, quay người về tới viện tử của mình, trong tiền viện vô cùng náo nhiệt.
Ninh Thư lấy đồ thêu ra tiếp tục thêu. Thêu hoa lâu ngày, cô cảm thấy khá hay ho.
Hơn nữa lúc thêu hoa phải tập trung chăm chú, việc này gần như minh tưởng, giúp suy nghĩ rõ ràng hơn.
Nguyên Hương thêm trà cho Ninh Thư, nhìn đồ cô thêu ra.
"Với nữ công của tiểu thư, nhất định lúc
thêu đồ cưới sẽ rất đẹp mắt." Nguyên Hương cười nói.
Ninh Thư gật đầu, "Chẳng đúng à, đây đều là tác phẩm nghệ thuật đó."
Ba ngày sau khi thành thân Lư Minh Huyên lại mặt. Trở thành Thần vương phi, nhìn Lư Minh Huyên rất có khí thế, mặc áo gấm, bên cạnh có mấy nha hoàn đi theo.
Trên mặt là ý cười vui thích, xem ra nàng ta rất ưng cái thân phận Thần vương phi này.
Lư Minh Huyên nhìn thấy Ninh Thư, còn cho Ninh Thư một cái hồng bao lớn.
Là một đôi vòng tai, loại chế tác khá tinh xảo.
Ninh Thư nhận.
Đối lập với vẻ mặt hoan hỉ sáng láng của Lư Minh Huyên là khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Diệc Thần, hắn hoàn toàn không có dáng vẻ thành thân nào.
Cũng đúng, không phải cưới nữ nhân mình thích, làm sao vui cho được.
Lư Quân Ninh từ từ bước tới, lúc Thẩm Diệc Thần nhìn thấy Lư Quân Ninh, con mắt sáng lên, nhưng Lư Quân Ninh lại không nhìn thẳng hắn.
Lư Minh Huyên làm như không thấy biểu tình này, lôi kéo Ninh Thư nói chuyện.
Ninh Thư cảm thấy Lư Minh Huyên không có cảm tình gì với Thẩm Diệc Thần, nhiều nhất chỉ muốn an ổn ngồi ở vị trí Thần vương phi thôi.
Thẩm Diệc Thần và Lư Minh Huyên lại mặt, đương nhiên buổi trưa sẽ ở lại dùng bữa.
Ánh mắt Thẩm Diệc Thần vẫn luôn đặt trên người Lư Quân Ninh, nhưng Lư Quân Ninh không hề ngó ngàng, vẻ mặt lạnh lùng.
Khiến Thẩm Diệc Thần chán chường hẳn.
Nói thực ra, nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của hai người này, Ninh Thư có chỗ ăn không ngon. Cái dáng vẻ mọi chuyện chuyển biến, đau lòng đứt ruột này khiến người ta ăn mất cả ngon.
Có chuyện gì thì cứ nói ra đi, tất cả đều bắt đầu với "ta đoán là".
Ta đoán là trong lòng ngươi biết trong lòng ta đang nghĩ cái gì.
Lư Viễn Phàm ngồi ở vị trí đầu nhìn hai người này, mày nhíu chặt lại.
Lại mặt cần ở nhà mẹ đẻ một đêm đầu, Thẩm Diệc Thần nguyện ý ở lại.
Hắn liên tục tìm cơ hội nói chuyện với Lư Quân Ninh, nhưng Lư Quân Ninh luôn trưng bộ mặt lạnh tanh đáp lại.
Thẩm Diệc Thần khó lắm mới lấy được dũng khí nói chuyện, Lư Quân Ninh lại đốp luôn: "Chúng ta đã kết thúc."
"Ngươi cưới người ta chán ghét nhất, thống hận nhất, ngươi còn muốn có quan hệ gì với ta hả?" Lư Quân Ninh đè nén cảm xúc hỏi.
Thẩm Diệc Thần nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Phu quân..." Lư Minh Huyên ưỡn ẹo đi tới, vươn tay khoác lên cánh tay Thẩm Diệc Thần, nói: "Phu quân, ta tìm ngài khắp nơi, ngài và Nhị muội muội nói cái gì đó?"
Lư Quân Ninh nhìn hai người dựa chung một chỗ, trong lòng thầm mắng một tiếng gian phu, *** phụ.
"Không có gì." Thẩm Diệc Thần lạnh lùng trả lời.
Lư Minh Huyên cười càng ngọt ngào hơn, "Thật ra có gì thiếp cũng không để ý đâu, nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, nếu như Nhị muội muội rất thích phu quân, thiếp có thể làm chủ để muội ấy vào Thần vương phủ."
"Không cần, Lư Quân Ninh ta không đê tiện tới mức làm tiểu thiếp cho người khác, ta là đích nữ Lư gia, là cháu ngoại phủ đại tướng quân, làm sao có thể làm tiểu thiếp."
Lư Quân Ninh càng nói càng tức, "Dù ngươi mang chức Thần vương phi cho ta, ta cũng sẽ không vào Thần Vương phủ."
Lư Minh Huyên nở nụ cười, "Nhị muội muội, đây là tự ngươi nói đấy, nếu như bội ước thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi tàn phá, hài cốt không còn."