“Nhưng vốn dĩ con mới là người được chọn để gả vào nhà họ Bạch, vị trí nhà họ Bạch trong giới thương nhân rất hiển hách.”
“Hiển hách thì sao ạ?” Ninh Thư nói.
“Mẹ, chuyện cũng đã rồi, giờ chúng ta phải biết suy tính cho bản thân.”
“Con yên tâm, mẹ sẽ nghĩ cách, tuyệt đối không để đứa con rơi con vãi kia chiếm được lợi.” Mẹ Đinh nắm chặt tay Ninh Thư, chặt tới mức khiến Ninh Thư cảm thấy đau.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, nói: “Mẹ, con sẽ không kết hôn với Bạch Hàn Mặc được đâu, nhìn thì biết, hắn ta khăng khăng một mực đòi lấy Đinh Ngưng Điệp.”
“Nhưng mẹ không thể nuốt trôi cục tức này, sao mẹ lại hồ đồ nhận nuôi con rắn thâm độc này chứ, con bị nó thay thế, người khác nhìn con thành thế nào, người khác sẽ coi con thành thứ gì chứ?”
“Lúc con thành công, ai ai cũng xun xoe nịnh hót, khi con bần hàn, những kẻ đó lại chê cười sau lưng con, Tuyết Tình, tất cả đều là do mẹ vô dụng.” Mẹ Đinh ôm Ninh Thư, vùi mặt vào lòng Ninh Thư bật khóc.
Ninh Thư nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Đinh, nhàn nhạt nói: “Người khác muốn nói gì con không quan tâm, giờ chúng ta phải tự chuẩn bị đường lui cho mình.”
“Hiện giờ Bạch Hàn Mặc muốn cưới Đinh Ngưng Điệp, một người đắc đạo gà chó lên trời, chắc chắn nó sẽ thay đổi thân phận của mình, vì vậy khả năng chúng ta bị đuổi khỏi nhà là rất lớn.”
Mẹ Đinh ngẩng đầu lên, chùi nước mắt.
Ninh Thư nói tiếp: “Ba là thương nhân, mà thương nhân thì coi trọng lợi ích, dù con có là con gái của người đó thật đấy, nhưng khi thấy con chịu khinh thường, người đó có thèm hé răng nói lời nào đâu.”
Sợ khiến Bạch Hàn Mặc tức giận, làm hỏng mối hôn sự giữa hai nhà Đinh Bạch.
Một câu cũng không dám nói, chẳng hề đắn đo suy nghĩ gì trong lòng.
“Vì lợi ích, con người đó có thể sẽ vứt bỏ chúng ta, cho nên chúng ta cần phải sớm suy tính cho chính mình.” Sắc mặt Ninh Thư trầm xuống.
Mẹ Đinh hơi chần chờ: “Chắc không đến mức đó đâu.”
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Con người đó luôn thiên vị cho Đinh Ngưng Điệp, nếu Bạch Hàn Mặc bảo ông ta cưới mẹ của Đinh Ngưng Điệp, vị trí Đinh phu nhân duy nhất, người khác muốn lên, thì chắc chắn mẹ sẽ phải xuống.”
“Cho nên, chúng ta không thể trông chờ đợi vào may mắn được đâu mẹ à, mẹ không thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với người ba này của con được à?” Ninh Thư đối diện ánh mắt của mẹ Đinh.
“Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, chắc chắn con người này sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
“Con để mẹ suy nghĩ đã.” Mẹ Đinh xoa Thái Dương.
Ninh Thư không nóng vội, tuy lúc này mẹ Đinh rất hận Đinh Diên thật đấy, nhưng để bà ấy từ bỏ Đinh Diên, trong lòng vẫn lăn tăn không nỡ.
Lúc trước ngay cả con rơi con rớt còn có thể tiếp nhận được, giờ xù lông xù cánh giận dữ thế này, cũng chỉ bởi vì con gái của mình thôi.
Đàn bà luôn rất khoan dung với đàn ông.
Hơn nữa, chuyện kiểu này rất phổ biến trong giới thượng lưu.
Đàn ông có tiền có thể ăn chơi đú đởn, rất nhiều người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Mẹ nghỉ ngơi đi.” Ninh Thư nói với mẹ Đinh.
Mẹ Đinh mệt mỏi gật đầu.
Ninh Thư an ủi mẹ Đinh, khuyên bảo: “Mẹ thấy Đinh Ngưng Điệp, đừng gây khó dễ cho nó, cũng đừng tạo xung đột với nó, chỗ dựa của nó là Bạch Hàn Mặc, giờ mà chúng ta đối xử hà khắc với nó thì người chịu thiệt chỉ có hai mẹ con mình.”
“Con nhịn được sao?” Mẹ Đinh nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Tất nhiên là con nhịn được, một phút bốc đồng cả đời bốc cám mẹ ạ.”
“Được, vậy mẹ nhịn cùng con.” Mẹ Đinh quyết tâm nói.
Ninh Thư cười: “Mẹ lợi hại nhất.”
Mẹ Đinh liếc xéo Ninh Thư: “Đến lúc này rồi, vẫn còn cười được.”
Mẹ Đinh là một phu nhân nhà giàu điển hình, quần áo đẹp đẽ trang sức quý giá, sống sung sướng.
Ngày thường rảnh rỗi thì đi dạo phố, đi spa mát xa, chăm sóc sắc đẹp.
Mẹ Đinh vỗ vỗ đầu Ninh Thư: “Mẹ nhất định sẽ giúp con hạnh phúc.”
Ninh Thư dạ một tiếng: “Rồi mẹ xem, sẽ không lâu đâu.”
Sau khi mẹ Đinh ra khỏi phòng, Ninh Thư bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện trên giường.
Nhà họ Bạch thuê bộ đội đặc chủng xuất ngũ làm vệ sĩ, vì vậy cô cần phải có sức chiến đấu.
Hỏa năng ở chung quanh tiến vào thân thể của Ninh Thư.
Nhưng Ninh Thư phát hiện ra, pháp tắc có áp chế rất lớn với thân thể.
Thời hiện đại thiếu linh khí,
không thể phát sinh chuyện bay lượn trên trời.
Cho dù là hỏa năng, cũng chỉ hấp thu nhanh hơn linh khí chút xíu.
Trước sau luôn tồn tại áp chế, nếu không sẽ bài xích lẫn nhau.
Nhưng Ninh Thư vẫn rất thỏa mãn.
Từng dòng nhiệt lượng xuyên thấu qua làn da, thấm vào cơ bắp và kinh mạch, thân thể nóng hừng hực.
Cả người sướng run.
Ninh Thư bóp pháp quyết, bố trí một cái tụ dương trận.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, giọng nói của Đinh Ngưng Điệp truyền vào: “Chị, em có thể vào hay không?”
Pháp quyết Ninh Thư đang thực hiện bị cắt ngang đột ngột, bố trí pháp trận thất bại.
Đinh Ngưng Điệp ngoài cửa lại hỏi: “Chị ơi, em vào được không ạ, em có chuyện cần nói, em phải giải thích rõ ràng với chị.”
Kết trận trước thất bại, Ninh Thư bóp pháp quyết lần nữa, ngón tay múa lượn, nói: “Không được vào, tôi không muốn nói chuyện với cô.”
“Chị à, có một số chuyện, em phải giải thích rõ ràng với chị.” Đinh Ngưng Điệp bám riết không buông.
Ninh Thư: “Cô có bệnh hả, tôi đã nói là không muốn gặp cô.”
“Chị……”
“Cút……”
Ngoài cửa yên lặng.
Ninh Thư tiếp tục tu luyện, có tụ dương trận, hỏa năng càng nhiều.
Hỏa năng cuồn cuộn không dứt chảy vào thân thể của Ninh Thư.
Ninh Thư đang tu luyện, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Ninh Thư mở mắt, phát hiện trời sắp tối, đã chạng vạng rồi.
“Đại tiểu thư ơi, cô nhanh xuống dưới này mà xem, có chuyện xảy ra rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng của bác Lý.
Ninh Thư nhanh chóng xuống giường, mở cửa, nhìn người phụ nữ trung niên là bác Lý đang nôn nóng: “Đại tiểu thư ơi, phu nhân xảy ra chuyện rồi.”
Ninh Thư chạy nhanh xuống lầu, thấy mẹ Đinh ngã ngồi trên mặt đất, má trái đỏ bừng.
Bị người đánh.
Ninh Thư nhanh chân chạy qua, nâng mẹ Đinh trên mặt đất dậy.
Mẹ Đinh vô cùng khiếp sợ, khi được Ninh Thư nâng dậy, mặt bà vẫn dại ra.
Đinh Ngưng Điệp giữ tay Đinh Diên, Đinh Diên phẫn nộ trừng mắt với mẹ Đinh.
“Ba ơi, xon xin ba đừng xúc động mà, dì chỉ đang lo lắng cho chị thôi.” Đinh Ngưng Điệp dè dặt nói với Đinh Diên.
“Bà là đồ ích kỷ, trong lòng bà chỉ có bản thân bà, có mỗi con gái bà, có khi nào bà nghĩ cho tôi chưa, bà có biết nếu đắc tội với Bạch Hàn Mặc, là chuyện khủng bố cỡ nào tới cái nhà này không hả?” Đinh Diên phẫn nộ rít gào.
Y như con sư tử bị chọc giận.
“Chỉ biết mỗi con gái bà, bà đã bao giờ nghĩ tới, cái nhà này sẽ thế nào chưa, công ty phải xử lý thế nào không hả?” Đinh Ngưng Điệp sợ tới mức run rẩy con ngươi, nước mắt lưng tròng.
Ninh Thư chắn trước mặt mẹ Đinh, lạnh lùng nhìn Đinh Diên: “Mặc kệ mẹ con đã nói gì, đã làm sai cái gì, ba cũng không nên ra tay đánh mẹ.”
“Ra tay với phụ nữ, ba mạnh quá nhỉ, uy phong thật đấy nhỉ.”
“Láo toét, tao là ba mày, là bậc bề trên của mày, sao mày dám nói với tao thế hả, đồ mày ăn dùng tiền của tao, quần áo mày mặc cũng là tao bỏ tiền, giờ vì cái nhà này hy sinh chút đỉnh thì làm sao hả?”
“Mày có hôn ước với Bạch Hàn Mặc, nhưng thằng Bạch Hàn Mặc đó nó có đoái hoài thèm muốn gì mày đâu, người nó muốn là Đinh Ngưng Điệp kia kìa, mày nói nhà này nên làm gì?”
Đinh Diên quát tháo.
Ninh Thư lau nước miếng bắn lên mặt mình: “Thằng chó Bạch Hàn Mặc đấy bảo ba liếm giày cho nó, ba cũng liếm hả?”
Vì để củng cố cho sự quyền lực giàu có của Bạch Hàn Mặc, nên ai trong vị diện nấy cũng phải quỳ gối, nâng bi hắn hả.