Nhìn cái bộ dạng sợ sệt kinh hãi của Đinh Diên kìa, còn khoa trương hơn cả thần tử nhìn thấy đế vương thời cổ đại.
Như thể chẳng may làm Bạch Hàn Mặc không vui, sẽ bị tru di cửu tộc không bằng.
Thật đúng là, chỉ cần Bạch Hàn Mặc dậm chân một cái, là khiến cả thế giới rung chuyển.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Đinh Ngưng Điệp nhu nhược động lòng người, nói với Đinh Diên: “Ở trong lòng ba, con không phải là con của ba, mà là kẻ thù.”
“Nếu mày ngoan ngoãn được như Ngưng Điệp, tao cũng sẽ lo lắng bảo vệ mày.” Lồng ngực Đinh Diên phập phồng.
Ninh Thư cười nhạt một tiếng: “Ba à, suy cho cùng chuyện này do ai mà ra, con bị người đoạt vị hôn phu không nói thì thôi, ba lại còn ở đó trách con không nghe lời, không ngoan ngoãn?”
“Không phải em cố ý mà, lúc ấy em bị người khác hãm hại, bị đám thanh niên chơi bời trác táng đó bỏ thuốc, vô tình gặp phải anh rể, lúc ấy em cũng không biết đó là anh rể, nếu biết đó là anh rể, em nào...”
Đinh Ngưng Điệp lại tỏ vẻ vô tội, nước mắt lại sắp sửa rơi hai hàng, dính trên lông mi, lấp lánh trong suốt.
Ninh Thư tặc lưỡi dời mắt đi, kéo tay mẹ Đinh, chuẩn bị đi lên lầu.
“Ba này, sai lầm lớn nhất của mẹ con là coi ba thành chỗ dựa, thành người thân cận nhất, mẹ nói với ba, chỉ là muốn để ba giành lấy một cái công bằng cho đứa con gái này thôi.” Ninh Thư nhìn Đinh Diên nói.
Sau đó Ninh Thư và mẹ Đinh cùng lên lầu.
Đinh Diên thở dài, xoa mày.
“Ba ơi, để con bóp vai cho ba.” Đinh Ngưng Điệp ngoan ngoãn bóp vai cho Đinh Diên.
“Tất cả mọi chuyện đều do con sai, nếu không phải do con ở cùng anh rể, chị và dì sẽ không hận ba như thế.” Đinh Ngưng Điệp xin lỗi.
Đinh Diên nghe con gái nói vậy, cả người cứng đờ, ngay sau đó nói: “Chuyện này không phải lỗi tại con.”
“Ba nói với con một câu từ tận đáy lòng, con mới là sự lựa chọn tốt nhất để gả đến Bạch gia, bởi vì Bạch Hàn Mặc để ý con.” Đinh Diên nói.
Từ xưa tới nào, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Ngưng Điệp đỏ bừng, bóp vai Đinh Diên, nói: “Ba ơi ba, mẹ vẫn luôn chờ ba đó, ba có thể đi thăm mẹ một chút được không?”
“Con biết vậy là không đúng, nhưng mẹ con rất nhớ ba.” Đinh Ngưng Điệp dùng đôi mắt ngập nước chăm chú nhìn Đinh Diên.
Đinh Diên trầm mặc, giờ Đinh Ngưng Điệp cũng sắp gả tới nhà họ Bạch rồi, đi gặp mẹ của Đinh Ngưng Điệp cũng tốt.
Đinh Diên nheo mắt, nhớ tới nữ minh tinh kia, rất có mị lực, đặc biệt là trên giường.
“Được, khi nào rảnh ba sẽ đi thăm bà ấy.” Đinh Diên gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn ba, cảm ơn ba.”
Đinh Ngưng Điệp lập tức cười lộ lúm đồng tiền tươi như hoa, bộ dạng hoan hô nhảy nhót, khiến trái tim đàn ông mềm nhũn cả ra.
Ninh Thư đứng ở cầu thang thấy một màn như vậy, dậm mạnh bước chân xuống lầu.
Vẻ tươi cười trên mặt Đinh Ngưng Điệp biến mất ngay tức khắc, cúi đầu khiếp nhược vô cùng, dường như rất sợ Ninh Thư.
Ninh Thư: Ha ha ha........
Ninh Thư đến tủ lạnh lấy vài cục đá.
Nửa bên mặt của mẹ Đinh sưng vù.
Cần lấy đá lạnh chườm lên.
Sau đó cô bắt gặp được bức tranh cha con tình thâm của Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp.
Bao gồm cả cuộc đối thoại giữa Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp.
Ninh Thư lấy đá xong lập tức đi lên lầu.
Mẹ Đinh ngồi trên giường, Ninh Thư đi tới, bỏ đá lạnh vào túi chườm, ấn nhẹ lên mặt mẹ Đinh.
Mẹ Đinh đau đến kêu ‘ui’ một tiếng.
Ninh Thư mồm năm miệng mười kể hết toàn bộ câu chuyện đã nghe ở cầu thang cho mẹ Đinh.
Toàn bộ câu chuyện mẹ Đinh rất bình tĩnh, dù có nghe thấy Đinh Diên muốn đi gặp nữ minh tinh kia cũng không buồn nhíu mày một cái.
Ninh Thư nắm tay mẹ Đinh, truyền một ít linh khí vào thân thể bà.
“Mẹ nói gì với ba, để ba đánh mẹ thế?” Ninh Thư hỏi.
Mẹ Đinh im lặng một lúc, nói: “Để con gả vào nhà họ Bạch.”
“Sao có thể thế được?” Ninh Thư không còn gì để nói.
“Mẹ biết là không thể, nhưng vẫn cố ý nói như vậy, để cho chính mình hết hy vọng.” Mẹ Đinh nói.
“Nhưng có ai ngờ được rằng ông ta lại có thể động tay đánh người, làm vợ chồng hơn hai mươi năm, giờ là lần đầu tiên mẹ mới phát hiện ra ba con lại có thể đớn hèn tới thế.”
Mẹ Đinh cười nhạo một tiếng.
Ninh Thư thay viên đá khác: “Đều nói vô dục tắc cương (không có dục vọng mới có thể cương trực công chính), ba quá sợ phải mất đi những thứ mình đang có, không chỉ vậy còn muốn nịnh bợ Bạch Hàn Mặc.”
Mẹ
Đinh cầm tay Ninh Thư: “Ngay cả vợ con của mình còn không bảo vệ được, còn gọi gì là đàn ông cơ chứ.”
“Tuyết Tình, con nói xem chúng ta nên làm gì đây, trông tình hình này có lẽ Đinh Diên muốn bỏ mẹ rồi.” Mẹ Đinh nói.
“Chúng ta không thể trắng tay rời khỏi cái nhà này được.” Ninh Thư nói: “Nghe nói ba muốn gặp nữ minh tinh kia.”
Nói thật, tuy ở thời hiện đại thật đấy, nhưng Ninh Thư cảm giác chẳng khác gì thời cổ đại tam thê tứ thiếp.
Nhìn Đinh Diên thì biết, đi gặp nữ minh tinh kia có khác gì đi thăm tiểu thiếp đâu.
Còn Đinh Ngưng Điệp y như tú bà lầu xanh đi dắt khách.
Kế tiếp chắc lại là bài ca tình yêu đích thực giữa Đinh Diên và nữ minh tinh kia.
Mẹ Đinh là phu nhân nhà giàu, làm gì có thủ đoạn nào qua được mắt bà, nghe Ninh Thư nói, trong lòng suy tư rất nhiều.
Bởi vì chuyện này, mẹ Đinh và Đinh Diên phân phòng ngủ riêng.
Tình cảm vợ chồng gần như bốc hơi sạch.
Thật ra từ hơn hai mươi năm trước, mẹ Đinh có một cái dằm cắm sâu trong tim, đó là người đàn bà bên ngoài ôm đứa bé tới cửa làm náo loạn.
Nuốt cơn uất nghẹn vào trong nuôi đứa nhỏ này, ngày ngày đụng vào vết dằm trong tim.
Nuôi nó lớn, nó lại đoạt đàn ông của con gái mình, rồi giờ nó lại còn giúp mẹ ruột giật chồng của bà nữa.
Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, nuôi quạ quạ mổ mắt mà.
Bà đã xem thường đứa con gái động chút là chảy nước mắt, mảnh mai yếu đuối này rồi.
Trong tay mẹ Đinh có giữ một ít cổ phần công ty, trong thẻ cũng luôn có tiền.
Ninh Thư lấy tiền tiêu vặt của mình, cộng với tiền của mẹ mình đi mua cổ phiếu rải rác của công ty nhà họ Đinh.
Những chuyện này đều làm trong âm thầm.
Ngày nào Đinh Ngưng Điệp cũng cố gắng tìm cơ hội nói chuyện với Ninh Thư, nhưng Ninh Thư không mảy may phản ứng lại.
Dù mồm nói xin lỗi đấy, nhưng cũng là một cách ngầm khoe khoang.
Nào là nắng chiếu lung linh muôn hoa dzàng, em xin lổi, em xin lổi, em xin lổi được chưa, em sai thật đấy, nhưng em và Bạch Hàn Mặc thật lòng yêu nhau, mong chị chúc phúc cho em.
Hay lại kiểu, chị à, chị từ bỏ đi thôi, rồi nhất định chị sẽ gặp được người tốt hơn.
Hay như, chị ơi, từ nhỏ đến lớn em chẳng có được cái gì, em biết chị không thích em, nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn coi chị là chị gái của em.
Hoặc nữa là, xin chị, cầu xin chị tha thứ cho em, nếu chị không tha thứ, em sẽ không gả cho Bạch Hàn Mặc nữa.
Ninh Thư:……
Ối dời ôi, mày làm tao sợ muốn chết.
Điển hình của việc ăn cướp còn la làng.
Cướp đàn ông của người khác xong, còn muốn người ta cắn răng cắn lợi nuốt giận chúc phúc cô ta.
Đúng là tiểu bạch hoa rung rinh trong gió.
Khiến người khác tức xù lông, còn bày ra vẻ vô tội, yếu ớt đáng thương, nước mắt lưng tròng, hệt như toàn thế giới đều là kẻ xấu.
Tất cả những việc tôi làm đều xuất phát từ ý tốt, sao chị có thể đối xử với tôi như vậy?
Tôi hèn mọn yếu đuối vậy đấy, còn chị lại có thể cao cao tại thượng, hào quang bắn ra tứ phía chói lọi thế kia rồi, mà cmn chị còn đòi kèn cựa so đo với tôi à?
Cả cuộc đời tôi chỉ cầu xin tình yêu đích thực, vậy mà chị còn nhẫn tâm tranh đoạt với tôi.
Chị là người vô tình vô nghĩa, vô cớ gây rối.
Nói thực lòng, gặp được mấy thể loại này thế này, chị em nào cũng đành phải hắc hóa cả thôi.
Nhưng bọn đàn ông lại thích thế, loại này nhìn đàn ông bằng ánh mắt hâm mộ say mê, ánh mắt kiểu ‘anh là toàn bộ thế giới của em’, khiến lòng hư vinh của đàn ông bành trướng hơn bao giờ hết.