Ninh Thư nghi ngờ Đinh Ngưng Điệp đang cố ý khiêu khích mình, để cô xung đột với cô ả.
Chỉ cần cô bị cơn giận che mờ lý trí, làm ra chuyện gì gây tổn hại tới Đinh Ngưng Điệp là được.
Để Bạch Hàn Mặc tới xé xác cô ra.
Đinh Ngưng Điệp chỉ cần ở bên cạnh tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, giữ vững bộ dạng của kẻ yếu là được.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích cô, đổi lại là người ủy thác, chắc có lẽ đã tức tới mức xỉu ngang xỉu dọc xỉu tám hướng luôn rồi.
Cho nên Ninh Thư rất hoài nghi dụng ý của Đinh Ngưng Điệp.
Chiếm hết chỗ tốt còn muốn kích đểu người khác.
Ninh Thư không thèm ngó ngàng gì tới cô ta, mặc kệ Đinh Ngưng Điệp nói gì, cô cũng không tức giận.
Đã vậy, Ninh Thư còn chưa bao giờ tới gần Đinh Ngưng Điệp, luôn duy trì khoảng cách một mét.
Còn mở ghi âm lên.
Mặc kê Đinh Ngưng Điệp nói cái gì, cô đều ghi âm hết tất cả lại.
Thấy Ninh Thư như vậy, Đinh Ngưng Điệp thật sự ấm ức, khóc lóc nói với Đinh Diên, chị không chịu tha thứ cho con, con thật sự muốn được chị tha thứ và chúc phúc.
Đinh Ngưng Điệp khóc ngập bờ đê, ai thấy cũng đau lòng.
Trên bàn cơm, Đinh Diên nói thẳng với Ninh Thư: “Bực bôi lâu rồi, tới lúc dừng được rồi đấy.”
“Ngưng Điệp nó thật sự muốn xin lỗi con, nhìn cái mặt kìa, cứ lạnh như tiền mãi.”
Ninh Thư buông đũa, lau miệng: “Ai chấp nhận được thì chấp nhận chứ con thì không thể tiếp nhận chuyện chồng tương lai của mình giờ biến thành em rể của mình thế được.”
“Ba à, ba có thể chịu đựng được cảnh tình nhân của ba biến thành chị dâu của ba không?” Ninh Thư nhún vai nói.
Mặt Đinh Diên như giẫm phải phân: “Ăn nói bậy bạ.”
Ninh Thư lắc đầu: “Con có nói sai gì đâu, con chỉ không chấp nhận được cái chuyện, nó đoạt người của con thành xông, xong đi khoe khoang, khoe khoang xong giờ nó lại còn muốn show ân ái trước mặt con nữa.”
“Em không có.” Mắt Đinh Ngưng Điệp lại ầng ậng nước: “Chị ơi, sao chị luôn nghĩ xấu cho em vậy, em chưa bao giờ có ý nghĩ thế mà.”
“Những chuyện mày làm đều khiến tao thấy tởm lợm, trong thâm tâm mày luôn tràn đầy ác ý với mẹ con tao.” Ninh Thư nói thẳng: “Trộm đồ xong lén lút cất đi, sau đó còn mang ra khoe khoang với chủ nhân đích thực.”
“Nếu thật lòng muốn xin lỗi, có giỏi thì mày đừng kết hôn với Bạch Hàn Mặc nữa, tới lúc ấy tao sẽ tin thành ý của mày. Chứ mồm cứ leo lẻo, leo lẻo nói xin lỗi thì có ích lợi gì.”
“Ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng trong thâm tâm lại không có ý như vậy, nếu đã thế rồi thì tao xin mày đừng làm ra chuyện ruồi bâu kiến đậu này nữa, để cả đôi bên đỡ ghê tởm nhau.”
Ninh Thư đứng lên: “Con ăn xong rồi.”
Ninh Thư rời khỏi bàn, mẹ Đinh cũng đứng dậy trở về phòng.
“Ba ơi, con xin lỗi, con thật sự chỉ muốn chị ấy tha thứ cho con.” Đinh Ngưng Điệp cắn môi, cả mặt áy náy.
“Chuyện này vấn đề không phải do con, là vấn đề của hai người họ, con đừng để trong lòng.”
“Hai người họ cao ngạo quen rồi, luôn từ trên cao nhìn xuống mà không nghĩ tới nếu không có nhà họ Đinh chúng ta, sao hai người họ có thể thỏa sức tiêu xài, sống trong nhung lụa được đây.”
Ninh Thư đeo túi xách dừng chân giữa cầu thang nhìn chằm chằm Đinh Diên đang nói chuyện.
Trong lòng Đinh Diên, mẹ Đinh chỉ như cái áo cũ, lúc nào cũng có thể bỏ được.
Nếu thật sự tôn trọng mẹ Đinh, sẽ không lêu lổng bên ngoài, có cả con riêng.
Ninh Thư ho khan một tiếng, ngắt ngang cuộc đối thoại tình thương mến thương, làm lơ vẻ xấu hổ của hai người kia, bước ra cửa.
Ninh Thư đi tìm thám tử tư, thuê bốn thám tử đi điều tra bà mẹ minh tinh của Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Diên với mẹ Đinh Ngưng Điệp dù đã cắt đứt nhưng còn vương vấn mãi, không đúng, chưa từng cắt đứt.
Giờ Quý Lộ đã giải nghệ, không lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Bà ta nhờ vào con gái mình, dựa vào việc làm tình nhân của Đinh Diên mà sống thoải mái sung sướng, hệt như phu nhân nhà giàu, mua sắm chăm sóc sắc đẹp.
Đinh Ngưng Điệp muốn tẩy trắng thân thế của mình à, hờ hờ, nào có dễ ăn tới vậy.
Ninh Thư trả một khoản tiền đặt cọc, đặt biệt dặn dò theo dõi sát hành tung của Quý Lộ - mẹ Đinh Ngưng Điệp, nhất là những chuyện nhơ nhuốc cùng Đinh Diên.
Ra khỏi văn phòng thám tử tư, Ninh Thư đi đến tiệm thuốc mua kim châm.
Đinh Ngưng Điệp ra sức kích thích, không phải để chọc tức cô, để cô tiện đà ra tay đả thương người à.
Vậy dùng
kim đâm đi, không nhìn thấy miệng vết thương.
Nếu cô ta đã muốn, nếu cô không thỏa mãn yêu cầu thì lại thiếu nhân đạo quá~~~
Ninh Thư nhận được điện thoại từ nhà, là bác Lý gọi đến.
Nói ở nhà đã xảy ra chuyện lớn, Đinh Ngưng Điệp bị té lầu, giờ đã nhập viện.
Bác Lý nói địa chỉ cho Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng chạy đến bệnh viện.
Không ngờ cô mới rời nhà một lúc đã xảy chuyện.
Đinh Ngưng Điệp bị thương đúng như ý nguyện, bị thương ở trong nhà họ Đinh.
Bạch Hàn Mặc nói, Đinh Ngưng Điệp nếu chịu bất cứ vết thương nào ở nhà họ Đinh, thiếu đi một sợi lông cọng tóc, thì tự cô gánh lấy hậu quả.
Ninh Thư hỏi y tá phòng bệnh chỗ nào, mở cửa phòng ra, thấy ngay mẹ Đinh đang quỳ trên mặt đất.
Đinh Ngưng Điệp nằm trên giường bệnh, một chân bó thạch cao bị treo lên.
Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như bị dọa sợ, ánh mắt vô hồn.
Bạch Hàn Mặc lo lắng an ủi cô ta, mắt sắc như dao nhìn về phía mẹ Đinh đang quỳ trên mặt đất.
Ninh Thư đi qua, kéo mẹ Đinh dậy, phủi phủi bụi đất trên đầu gối mẹ Đinh.
“Để người lớn quỳ trước một thằng nhãi, từ xưa đến nay chưa từng thấy.” Ninh Thư khẽ liếc Đinh Diên.
Nhục cả mặt!
“Tôi không bảo bà ta quỳ.” Bạch Hàn Mặc lạnh lẽo nhìn Ninh Thư: “Sai lầm của bà ta không phải là chuyện quỳ xuống là có thể giải quyết.”
Ninh Thư lạnh nhạt hỏi: “Mẹ tôi làm sai cái gì?”
“Ỏ, đứa con gái này ngã từ trên lầu xuống là lỗi của mẹ tôi?” Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp trên giường bệnh.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tái nhợt, môi không có huyết sắc, nhưng vẫn yếu đuối động lòng người.
Có một loại phụ nữ, dù ở bất kỳ tình huống nào, luôn bày ra tư thái tốt đẹp nhất.
Ninh Thư hoài nghi mỗi góc độ của Đinh Ngưng Điệp đều nhờ cô ta tự tập luyện hằng ngày mà ra.
Nếu thật sự là vậy, thì người ủy thác à, em thua không oan đâu.
Thế giới này không nam thì nữ, không phải anh chinh phục tôi thì tôi chinh phục anh, có thể dùng một chiêu mà lấy được hết tâm tư của đàn ông, quả là giỏi.
Đinh Ngưng Điệp thấy Ninh Thư nhìn mình, vội vàng giật mình, xua tay, đỏ mặt nói: “Không phải dì đẩy em xuống, không phải, là do em không cẩn thận.”
“Là tao bắt mẹ mày quỳ xuống nhận sai đấy.” Đinh Diên nói: “Chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, xem lại camera, đúng thật là do mẹ mày duỗi tay đẩy Ngưng Điệp ngã khỏi lầu.”
Ninh Thư thở dài, nhìn Đinh Ngưng Điệp rồi quay lại nhìn mẹ Đinh.
Ninh Thư khẽ giật khóe miệng, Đinh Diên để mẹ Đinh quỳ trước đứa con rơi, khác nào đang chém hàng nghìn vết đao vào trái tim của mẹ Đinh chứ.
Quá trình của chuyện này không còn quan trọng nữa, kết quả là mẹ Đinh hại người.
“Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mấy người đâu, mặc kệ trước kia mấy người đối đãi tùy tiện với cô ấy như thế nào, nhưng giờ cô ấy là người của tôi, khi nào đến lượt các người dạy dỗ hả?”
Bạch Hàn Mặc lạnh mặt, Đinh Ngưng Điệp muốn cầu tình, lời còn chưa kịp nói, đã bị cắt đứt.
“Đừng mở lời xin giúp cho bọn họ, dù em có ngốc, nhưng người ta đã khiến em bị thương thành như vậy, em còn không chịu nhớ kỹ, có phải bị ngã nên não ngừng hoạt động rồi hay không?” Bạch Hàn Mặc tức giận trừng mắt với Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu, không nói lời nào.
Đinh Diên nói với Bạch Hàn Mặc: “Cậu Bạch à, chuyện này là bà ấy không đúng, chỉ mong cậu đừng tính toán, trở về tôi sẽ răn đe bà ấy cẩn thận.”
Đinh Diên nói những lời này, khiến thân thể mẹ Đinh bên cạnh NT run rẩy.
Ninh Thư gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của bà.