Nói tóm lại, mâu thuẫn giữa đàn ông và phụ nữ là không thể điều tiết khống chế được.
Phái nữ thì cần chung thủy, còn đàn ông trở nên mạnh mẽ là để đạt được mục đích có được nhiều tài nguyên hơn.
Tài nguyên nhiều, thì sẽ có nhiều đàn bà hơn, vì vậy đời sau sẽ mở rộng ra hơn.
Giống như sư tử đực, mạnh mẽ thì có thể chiếm cứ nhiều lãnh địa, càng chiếm được nhiều sư tử cái hơn.
Sinh vật có hai bản năng, sinh tồn và sinh sản.
Mẹ Đinh ưu sầu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư:……
“Có phải con nói thẳng thắn quá không, ừm, thì trên đời này thiếu gì đàn ông tốt.” Ninh Thư chữa cháy.
Ninh Thư không cảm thấy suy nghĩ của mình sai, đôi khi tự mình yêu cầu đối phương quá cao, ngược lại sẽ khiến bản thân đau lòng thất vọng.
Ảo tưởng của bản thân có tốt đẹp đến thế nào đi chăng nữa, nhưng khi sự thật xảy ra lại đập nát ảo ảnh lúc ấy mới khổ sở.
Ninh Thư sợ mẹ Đinh nhìn mình như thầy tu, vội nói sang chuyện khác: “Chuyện thu mua cổ phần thế nào rồi ạ?”
Nói tới chính sự, sắc mặt kỳ quái của mẹ Đinh mới trở nên nghiêm túc hơn: “Thực tế công ty vẫn luôn phát triển tốt, những cổ đông đó sẽ không dễ dàng từ bỏ cổ phần trong tay.”
“Đặc biệt là khi nhà họ Đinh đang muốn liên hôn với nhà họ Bạch, đi sau vỗ mông nhà họ Bạch kiểu gì cũng có lợi, cho nên không có mấy người chịu bán ra cổ phần trong tay.”
Đi đường gặp đèn đỏ, Ninh Thư đạp phanh: “Mẹ cứ từ từ mà làm, nếu nhà họ Đinh không thể liên hôn với nhà họ Bạch, thì nhà họ Đinh không thể nhận được lợi ích gì, vậy là dễ dàng thương lượng rồi.”
“Mẹ muốn Đinh Diên trắng tay rời nhà, thành toàn cho ông ta và Quý Lộ.” Mẹ Đinh siết tay nói.
Tình yêu đích thực cái qq, nếu thực sự có một ngày Đinh Diên trở nên khánh kiệt, kiểu gì Quý Lộ cũng bỏ ông ta mà đi.
Ninh Thư lái xe về đến nhà, để mẹ Đinh nghỉ ngơi cho tốt.
Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp ở lại bệnh viện, biệt thự to lớn có phần trống trải nhưng bù lại, an toàn hơn hẳn.
“Mẹ nghỉ ngơi đi, đừng làm gì ngốc nghếch, nói một câu không thuận tai là, giờ trong lòng ba làm gì có mẹ, cho dù mẹ có chết trước mặt ba, thì trong lòng con người đó cũng chẳng dao động chút nào đâu.”
Mẹ Đinh nằm xuống, trợn mắt liếc Ninh Thư: “Không nói được lời nào tốt đẹp cả.”
Ninh Thư cười cười, đắp chăn cho mẹ Đinh.
Ninh Thư về phòng mình, định thành lập một công ty trên mạng đăng ký trụ sở ở nước ngoài.
Không thể phát triển nổi ở trong nước, chỗ mà Bạch Hàn Mặc dậm chân một cái, cũng khiến kinh tế cả nước chao đảo.
Chưa bàn tới chuyện đánh bại Bạch Hàn Mặc, thì cô cũng cần phải tạo một nguồn thu giúp người ủy thác và mẹ Đinh yên ổn sống qua ngày.
Không đến mức thất vọng khốn khổ giống như cốt truyện, thiên kim tiểu thư lại phải đi rửa chén thuê.
Xong ngày nào cũng thấy Bạch Hàn Mặc vung tiền chiều chuộng vợ.
Ninh Thư nhấn chuột, nên làm gì nhỉ?
Nếu mở một công ty, thì phải có sản phẩm chủ lực để kinh doanh.
Ninh Thư chống cằm, suy nghĩ, hay làm mỹ phẩm.
Trong tay cô có phương thuốc làm đẹp, tỷ như kem dưỡng da giá ngàn vàng, hay phương thuốc bồi bổ thân thể phụ nữ gì gì đó.
Còn có kem trị bỏng.
Dược mỹ phẩm là một ý kiến hay đấy.
Chi bằng thử phát triển ở trong nước trước, nếu trong nước thật sự không phát triển nổi, thì lại ra nước ngoài sau.
Tiền của những cô gái trẻ là dễ kiếm nhất.
Ninh Thư muốn đánh vào thị trường cao cấp, nhất là kem trị phỏng.
Ninh Thư lấy cuốn vở từ trong ngăn kéo, mở nắp bút, viết phương thuốc vào quyển vở.
Những phương thuốc này là Ninh Thư học được của thần y, cộng với lúc làm yêu nữ của Ma giáo, đã học thêm từ trưởng lão Ma giáo.
Có vài thành phần là kịch độc, nhưng lại có lợi với thân thể.
Lúc viết phương thuốc Ninh Thư thấy cả người sướng rơn lên, vì thứ cô học được có chỗ để dùng.
Ninh Thư viết phương pháp chế kem trị bỏng, kem này dùng độc chế thành.
Lát sau lại viết phương pháp chế kem dưỡng da, chia thành các loại khác nhau.
Viết xong, Ninh Thư cất vở vào ngăn tủ khóa lại, qua phòng của mẹ Đinh.
Mẹ Đinh chưa ngủ, vành mắt đỏ bừng, thấy Ninh Thư tới, vội vàng lấy chăn khẽ lau khóe mắt.
Ninh Thư ngồi trên mép giường, giả vờ không thấy gì hết, nói với mẹ Đinh: “Chúng ta dọn ra khỏi đây đi, trong nhà ngày nào còn Đinh Ngưng Điệp ngày đó
chúng ta không thể sống yên ổn nổi.”
“Con bảo mẹ nhường chỗ hả, mẹ vẫn là Đinh phu nhân đó, chúng ta đi rồi, để tác thành hai người họ diễn màn phụ tử tình thâm à.”
Mẹ Đinh phẫn nộ nói.
“Con có việc phải ra ngoài một thời gian, con sợ mẹ ở nhà một mình đấu không lại Đinh Ngưng Điệp.” Ninh Thư nói.
“Mẹ lần này bị nói cái gì cũng sẽ không tức giận mất khôn nữa, con có chuyện gì thì con cứ đi đi, không phải lo cho mẹ.” Mẹ Đinh nói.
Ninh Thư dạ một tiếng: “Có gì mẹ nhớ gọi cho con.”
Ninh Thư thay trang phục gọn nhẹ, chuẩn bị đi vào núi sâu.
Cô muốn đi bắt rắn lục mũi hếch (Deinagkistrodon acutus), bọ cạp đuôi béo Bắc Phi (Androctonus crassicauda) chế tạo kem trị bỏng, kem trị bỏng này vốn xưng là Cao Ngũ Độc, rắn, bọ cạp, cóc độc, nhện độc, trộn cùng vài loại thực vật có độc.
Ninh Thư trang bị toàn thân, không thể để bản thân bị cắn.
Thường xuyên tới lui trong núi khoảng vài ngày.
Ninh Thư ở tạm một gia đình nhà nông, sau đó vào núi tìm độc vật.
Theo kinh nghiệm của cô, nếu một chỗ thường xuyên xuất hiện xác chết, chứng tỏ nơi đó là một cái ổ của động vật nào đó, bởi vì chỉ có thường xuyên ở chỗ đó mới có khả năng xuất hiện loại tình huống này. Cũng chứng tỏ loại động vật này vô cùng nguy hiểm. Không chỉ hung mãnh mà có thể còn mang kịch độc.
Ninh Thư đeo bao tay, cầm cái kẹp gắp than trong tay.
Lắc lư vài ngày trong núi, suýt nữa đã bị rắn cắn, nhưng cuối cùng vẫn tìm được vật cần thiết.
Bỏ mấy con cóc con nhện linh tinh vào lọ nhỏ, bỏ rắn vào trong bao.
Lái xe trở về.
Ninh Thư thuê một phòng trong tiểu khu dân cư, sau đó bắt đầu nấu kem trị bỏng.
Thịt rắn nấu trong nồi thuốc tới khi rã nát chỉ còn nước trắng đục, Ninh Thư bỏ thêm các độc vật và dược liệu khác vào.
Ninh nấu trong một ngày, cuối cùng cũng cạn nước thành cao.
Thành phẩm làm ra giống như cao quy linh (thạch đồi mồi, thạch mai rùa).
Ninh Thư đựng cao bằng những lọ gốm giả cổ tinh xảo.
Ninh Thư mỉm cười, hoàn thành.
Ninh Thư trở lại Đinh gia, Đinh Ngưng Điệp đã xuất viện, đùi bó thạch cao ngồi trên xe lăn.
Ninh Thư vòng qua Đinh Ngưng Điệp rồi lên lầu.
Đinh Ngưng Điệp đẩy xe lăn, đi theo sau lưng Ninh Thư, cắn môi, nói: “Chị……”
Ninh Thư đứng trên cầu thang: “Đừng nói chuyện với tôi.”
“Chị, chuyện của dì, em rất xin lỗi, thật lòng rất xin lỗi.”
Đinh Ngưng Điệp ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, đôi mắt ngập nước, rất vô tội.
“Thật lòng rất xin lỗi?” Ninh Thư bước xuống cầu thang, đến trước mặt Đinh Ngưng Điệp, nhìn chân của Đinh Ngưng Điệp: “Tôi không ở nhà một thời gian, chân làm sao rồi, đã đứt chưa?”
“Không sao hết.” Đinh Ngưng Điệp thấy Ninh Thư chịu nói chuyện với mình, bộ dạng vừa ngạc nhiên mừng rỡ lại vừa sợ hãi, liên tục xua tay: “Chỉ gãy xương mà thôi.”
“Dưỡng thương nhiều hơn là được.”
Ninh Thư thấy dáng vẻ của Đinh Ngưng Điệp, nghĩ đến lúc trước Đinh Ngưng Điệp cố ý kích thích mẹ Đinh.
Con nhỏ này dùng mấy lớp mặt vậy?
Ninh Thư nhìn chân bó thạch cao của Đinh Ngưng Điệp, cúi người khẽ vỗ bả vai cô ta: “Dưỡng thương cho tốt đi, ngồi xe lăn như vậy thì khi nào mới có thể gả đến nhà họ Bạch được chứ.”
“Cảm ơn chị, còn có thể quan tâm tới em như vậy, em cứ ngỡ sau này chị sẽ không bao giờ để tâm đến em nữa chứ.” Đôi mắt Đinh Ngưng Điệp ướt đẫm chăm chú nhìn Ninh Thư.
Ánh mắt không kìm được mà đánh giá Ninh Thư, con ngươi cứ đảo qua từng tấc da trên mặt Ninh Thư.
Như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Thư bây giờ.