Vẻ dửng dưng trên mặt Ninh Thư khiến Đinh Ngưng Điệp không đoán nổi tâm tư của cô.
Đinh Ngưng Điệp nhìn Ninh Thư khẽ cười, giống như thở phào nhẹ nhõm: “Chị chịu tha thứ cho em thì tốt rồi.”
Ninh Thư lại duỗi tay vỗ vai Đinh Ngưng Điệp: “Nếu giờ tôi đoạt lại Bạch Hàn Mặc, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
“Em……” Đinh Ngưng Điệp do dự.
Ninh Thư cười khẩy, xoay người rảo bước lên lầu.
Ninh Thư đi đến phòng mẹ Đinh, mẹ Đinh đang ngồi trên giường gọi điện thoại.
Ninh Thư đứng ở ngoài cửa, chờ mẹ Đinh gác máy mới đi vào.
“Mấy ngày nay mẹ có khỏe không?” Ninh Thư hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Ừm, không có, vừa mẹ gọi điện với giám đốc Triệu, trong nhà ông ấy xảy ra chút chuyện phải dùng tới tiền, nên ông ấy đồng ý bán cổ phần cho mẹ.” Mẹ Đinh nói.
“Ngọn ngành thế nào hả mẹ?” Ninh Thư cảnh giác hỏi.
“Con trai gây hoạ, giờ phải luồn cúi nhờ vả, vì vậy cần dùng tiền để đả thông quan hệ.”
“Thế mẹ đừng đồng ý vội, để con điều tra rõ ràng đã rồi bàn sau.” Ninh Thư nói: “Nếu chúng ta quá vội vàng, rất dễ bị lộ dấu vết.”
Ninh Thư cầm kem trị bỏng đi ra ngoài, nhân tiện ghé vào văn phòng thám tử tư đưa tiền.
Nhờ thám tử tư điều tra sơ lược tình huống trong nhà của giám đốc Triệu.
Sau đó cầm cao trị bỏng đi tìm Liên Mẫn, nhà họ Liên này cũng là một trong những gia đình tài phiệt hàng đầu.
Liên Mẫn là con gái lớn của nhà họ Liên, khi còn nhỏ ngoài ý muốn bị bỏng nặng.
Bị cả chảo dầu nóng đổ lên ngực lúc ở phòng bếp, dầu chảy xuống tới tận bụng và đùi.
Trẻ thơ nghịch ngợm chạy đến phòng bếp chơi đùa, kết quả lại gây ra hậu quả nặng nề.
Tới tuổi dậy thì, khi cơ thể bắt đầu có những thay đổi rõ rệt, nhưng vì phần da ở ngực bị bỏng, khiến cho bộ phận đáng lẽ là hoàn mỹ nhất trên cơ thể phụ nữ lại trở thành gớm ghiếc nhất trên cơ thể Liên Mẫn.
Ninh Thư định để Liên Mẫn dùng thử kem trị bỏng của mình.
Ninh Thư ở phòng khách chờ Liên Mẫn, thật lâu sau đó, Liên Mẫn mới từ trên lầu khoan thai đi xuống.
Mặt mày Liên Mẫn lãnh đạm, quần áo che kín mít từ trên xuống dưới.
Nhưng nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt, rõ ràng Liên Mẫn là một đại mỹ nhân.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Liên Mẫn ngồi đối diện với Ninh Thư, thờ ơ hỏi.
Ninh Thư nhìn Liên Mẫn, thấy cánh tay của cô ấy dường như có vẻ cố ý vô tình che đi gương mặt của mình, chứng tỏ Liên Mẫn rất để ý đến khiếm khuyết của bản thân.
Ninh Thư lấy kem trị bỏng ra: “Tặng cô cái này, là phương thuốc bí mật tôi mới tìm được, chuyên dùng để trị bỏng, cô dùng thử xem có được không.”
Sắc mặt Liên Mẫn tức khắc trở nên lãnh đạm, Liên Mẫn ghét nhất chuyện có người đề cập tới vết thương trên người cô ấy.
“Rất tốt đó, cô dùng thử xem thế nào. Kỳ thật thì mọi chuyện là thế này, hai mẹ con tôi muốn thành lập một nhãn hiệu dòng cosmetic mới, đây là sản phẩm chính của chúng tôi, chuyên trị vết bỏng, vết xước, và các loại vết sẹo khác.”
Mặt Liên Mẫn càng khó coi hơn: “Muốn dùng tôi để pr quảng cáo sản phẩm của cô? Đinh Tuyết Tình, cô không cảm thấy chuyện chọc ngoáy vào miệng vết thương của người khác như vậy là rất quá đáng sao?”
“Tại sao tôi phải trở thành chuột bạch của cô?” Liên Mẫn lạnh lùng, đứng lên: “Tiễn khách.”
Ninh Thư đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tôi thừa nhận chuyện tôi muốn đánh bóng tên tuổi của nhãn hiệu là thật, nhưng với nhu cầu về mặt hàng này, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô.”
“Biết đâu lại hữu dụng thì sao.”
“Vậy cô có biết, chuyện cho người khác nhìn thấy cơ hội rồi bắt họ phải chấp nhận thất vọng hết lần này tới lần khác là chuyện đê tiện, đốn mạt đến nhường nào không hả?” Liên Mẫn lạnh mặt.
“Nhưng nếu giờ cô không chịu thử, có thể cô sẽ mất đi cơ hội giúp cơ thể của mình hoàn thiện hơn thì sao.” Ninh Thư nói.
“Được rồi, cô về trước đi, còn đồ thì để lại đây.” Liên Mẫn đuổi khách.
Ninh Thư ừ một tiếng: “Nhớ dùng thử đó, bởi vì nó thật sự có tác dụng.”
Ninh Thư rời khỏi nhà họ Liên, lúc về tới biệt thự, trong nhà đã loạn thành cái chợ.
Đinh Ngưng Điệp ngồi trên xe lăn, liên tục rên rỉ kêu chân đau.
Đau đến mức chảy nước mắt, mồ hôi lạnh trên trán Đinh Ngưng Điệp rơi lả tả không ngừng.
“Ba ơi, chân con đau quá.” Đinh Ngưng Điệp cảm thấy chỗ chân gãy của mình như bị người khác cầm lấy vặn tới vặn lui vậy.
Hai đầu xương đứt gãy cọ xát vào nhau, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Đã vậy, miệng vết thương còn nóng rát phát đau.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Thư đi qua hỏi.
“Đột nhiên, chân em con lên cơn đau, không rõ lý do làm sao.” Đinh Diên nôn nóng đáp.
Đinh Diên lo sốt vó, Đinh Ngưng Điệp đang yên đang lành lại biến thành bộ dạng này, kiểu gì Bạch Hàn Mặc cũng nói bọn họ không chăm sóc tốt
Đinh Ngưng Điệp.
Không chỉ vậy, sự thực thì, Đinh Diên cũng rất lo lắng cho Đinh Ngưng Điệp, nếu chân của Đinh Ngưng Điệp chẳng may xảy ra vấn đề gì, lại ảnh hưởng đến chuyện Đinh Ngưng Điệp kết hôn với Bạch Hàn Mặc thì chết.
Nếu chuyện ấy thật sự ảnh hưởng thì nhà họ Đinh quả thực sẽ lâm vào tình trạng gà bay trứng vỡ, không vớt vát được cái gì.
Đinh Ngưng Điệp đau đến mồ hôi đầy đầu, tóc ướt nhẹp, dính hết cả vào mặt.
“Ba ơi, con đau quá, cứu con với.” Đinh Ngưng Điệp khóc lóc cầu xin.
Ninh Thư thấy dáng vẻ đau đớn đến tột độ của Đinh Ngưng Điệp, lạnh nhạt cất lời: “Còn không đưa đến bệnh viện đi.”
“Ba đã gọi bác sĩ tốt nhất tới nhà rồi, giờ chỉ cần chạm nhẹ vào chân con bé thôi cũng khiến con bé đau tới chết rồi.” Đinh Diên nóng nảy nói.
“Gọi bác sĩ tới đây thì được ích lợi gì, tới bệnh viện đi, ở đó mới có các loại dụng cụ kiểm tra.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, cực kỳ lạnh nhạt bước lên lầu.
Mẹ Đinh đứng trên lầu nhìn xuống, hỏi Ninh Thư: “Sao vậy?”
“Lại bắt đầu nhũng nhiễu gây chú ý mẹ ạ, nói chân đau muốn chết.” Ninh Thư nhún vai đáp.
“À, mẹ ơi, đúng thật là trong nhà giám đốc Triệu đã xảy ra chuyện, tuy là vậy, nhưng khi giao dịch với ông ta, phải bắt ông ta hứa giữ bí mật.”
Ninh Thư nói với mẹ Đinh.
Mẹ Đinh ừ một tiếng, nhìn cảnh gà bay chó sủa dưới nhà, bĩu môi.
“Mẹ cẩn thận đấy, nếu chân Đinh Ngưng Điệp đau thật, chúng ta phải đề phòng Bạch Hàn Mặc tới gây phiền toái.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư kể cho mẹ Đinh chuyện muốn mở công ty và các kế hoạch sau này.
Mẹ Đinh nghiêm túc nghe Ninh Thư nói: “Cũng tốt, dù sao cứ từ từ mà làm, trước hết phải giải quyết xong chuyện giữa mẹ với ba con đã.”
Mẹ Đinh liên hệ với giám đốc Triệu.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp đau đến hơi thở mong manh được đưa đi bệnh viện.
Một lúc sau, Ninh Thư cũng theo chân tới bệnh viện, Đinh Ngưng Điệp đang tiến hành các loại kiểm tra.
Chỉ kiểm tra thấy miệng vết thương bị nhiễm trùng sưng đỏ, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân gây đau đớn ghê gớm tới vậy.
Đinh Ngưng Điệp thật sự không thể chịu nổi, bác sĩ đành phải tiêm một mũi giảm đau cho cô ta, mới ngăn bớt cơn đau lại.
Nhưng dược hiệu của thuốc giảm đau không kéo dài được bao lâu, chỉ một lúc sau, Đinh Ngưng Điệp lại đau đến mức trán nổi gân xanh, cả người co quắp.
Bạch Hàn Mặc ở bên cạnh nắm chặt tay Đinh Ngưng Điệp, không dứt lời an ủi cô ta.
Nhưng Đinh Ngưng Điệp vẫn quá đau, đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bác sĩ chỉ có thể liên tục tiêm thuốc giảm đau cho Đinh Ngưng Điệp.
Nhưng càng tiêm thuốc lại càng nhờn thuốc.
Đinh Ngưng Điệp đau tới mức chết đi sống lại, còn muốn đâm đầu tự sát.
Bạch Hàn Mặc thấy cảnh Đinh Ngưng Điệp khổ sở đau đớn, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, bàn tay siết chặt tấm chăn.
Quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thư bằng đôi mắt đỏ bừng.
“Nếu chân Đinh Ngưng Điệp có vấn đề gì, cả cô và mẹ cô, đừng mong tôi bỏ qua lấy một người.” Bạch Hàn Mặc đằng đằng sát khí, áp suất quanh người rất thấp.
“Cô ta ngã từ trên lầu xuống, chỉ gãy xương thôi, ai biết được cô ta đau thật hay là giả vờ, ngay cả bác sĩ còn không kiểm tra ra được cái gì, thì liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ?” Ninh Thư mỉa mai đáp trả.
“Nếu không phải do mẹ cô đẩy cô ấy xuống lầu, sao cô ấy phải chịu đau đớn chứ?” Ánh mắt Bạch Hàn Mặc đằng đằng sát khí.
Ninh Thư nói thẳng nói: “Mày muốn làm gì thì làm, tao chẳng quan tâm, rõ ràng là Đinh Ngưng Điệp đang giả vờ, dụng cụ, máy móc của bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, tất cả đều là do nó tự tưởng tượng ra!”