Chúc Tư Viễn đến bệnh viện thăm Chúc Nghiễn Thu, mang theo canh gà chị Tiểu Đồng nấu, nhưng người cha trên danh nghĩa này vừa nhìn thấy nó liền hỏi: "Tư Viễn, con giúp cha tìm được Phương Phỉ Phỉ chưa, bảo cô ấy tới gặp cha."
Chúc Tư Viễn: → _ →
Chúc Tư Viễn chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười bảy tuổi, có thể tự mình tới bệnh viện thăm Chúc Nghiễn Thu đã không dễ dàng gì rồi, trời đất bao la, nó phải đi đâu để tìm cái người phụ nữ tên Phương Phỉ Phỉ kia, người phụ nữ kia nó mới gặp có hai lần, cơ bản là không quen biết.
Chúc Tư Viễn thật sự không còn gì để nói, mẹ bảo nó phải làm hết trách nhiệm của một người con với cha, nhưng mà người cha như thế này thật khiến Chúc Tư Viễn đến nhìn cũng không cả muốn nhìn, cứ mở miệng ra là lẩm bẩm tên một người phụ nữ khác.
Rõ ràng mẹ mới là vợ của hắn ta, cớ sao lại nhắc mãi tên một người phụ nữ khác!
Chúc Tư Viễn để canh gà xuống rồi xoay người đi thẳng, Chúc Nghiễn Thu còn nói với theo bóng lưng của Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn, con nhất định phải giúp cha đấy."
Chúc Tư Viễn ước gì mình có thể nói không làm được, đây là kiểu cha gì vậy.
Chúc Tư Viễn về đến nhà, đem chuyện này kể cho Chúc Tố Nương nghe. Chúc Tố Nương tỏ ra hơi hoảng hốt, giờ đây trong đầu cô ấy hiện lên đủ loại hình ảnh, từng tấm, từng tấm thi nhau nhảy ra.
Chúc Tố Nương nhìn đôi tay mình, vươn tay lấy dao giải phẫu trong hộp, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy con dao giải phẫu này thật giống tay mình.
"Mẹ, con không muốn tới gặp cha nữa." Chúc Tư Viễn cau mày nói với Chúc Tố Nương, nó cảm thấy đầu óc của cha mình không được tỉnh táo.
Chúc Tố Nương không quan tâm lắm, nói: "Không đi thì không đi vậy."
Chúc Tố Nương đang mân mê những dụng cụ y tế một lượt rồi lại một lượt.
"Cha muốn gặp Phương Phỉ Phỉ." Mỗi lần tới thăm cha, cha cứ luôn nhắc tới Phương Phỉ Phỉ.
Chúc Tố Nương ngẫm nghĩ một lát, nói: "Hắn muốn gặp thì cứ việc gặp."
Chúc Tố Nương thông qua tòa soạn liên lạc với Phương Phỉ Phỉ, để cho cô ta tới thăm Chúc Nghiễn Thu. Phương Phỉ Phỉ có phần không nhịn nổi, nói: "Anh ấy là chồng của cô mà, sao lại bảo tôi tới gặp chồng cô, cuộc hội ngộ của tôi và anh ấy chính là một sai lầm tuy rằng đẹp đẽ nhưng bây giờ tới lúc phải sửa lại rồi."
Chúc Tố Nương nhìn Phương Phỉ Phỉ nói: "Nếu hai người đã từng yêu nhau, sao bây giờ không gặp nhau lấy một lần? Tôi và Chúc Nghiễn Thu không thể cứu vãn được nữa rồi, trước kia là tôi khờ dại, nhưng giờ tôi phải sống cho bản thân mình. Hai người yêu nhau như vậy tôi sẽ tác thành cho tình yêu của hai người. Chúc Nghiễn Thu yêu cô như thế, cô cũng không nhẫn tâm tới vậy chứ."
Phương Phỉ Phỉ mím môi, nhìn Chúc Tố Nương, người phụ nữ này rõ ràng điểm gì cũng không bằng cô ta, bây giờ lại nhờ một cuốn sách "Tôi là quân y trên chiến trường" mà nổi tiếng hơn cả cô ta.
Lúc này đây lại ở trước mặt cô ta tỏ ra rộng lượng, rõ ràng chỉ là một ả đàn bà một chữ bẻ đôi cũng không biết, tự tin cái gì chứ.
"Tình yêu của hai người chẳng phải là thề nguyền suốt đời không thay đổi, trọn đời nâng đỡ lẫn nhau sao? Bây giờ Chúc Nghiễn Thu mới gặp chút chuyện nhỏ mà cô đã muốn ruồng bỏ hắn rồi?" Chúc Tố Nương ngờ vực nhìn Phương Phỉ Phỉ.
"Chẳng phải trước kia cô từng nói kiếp này gặp được một người thấu hiểu mình, yêu chiều mình thật không dễ gì, nếu đã không dễ gì gặp được thì đừng buông tay dễ dàng như vậy chứ." Chúc Tố Nương đem những lời Phương Phỉ Phỉ nói ngày trước tặng lại toàn bộ cho cô ta.
Vẻ mặt Phương Phỉ Phỉ không hề vui nhưng vẫn bớt thì giờ tới bệnh viện một chuyến, tới nơi cô thấy Chúc Nghiễn Thu gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hõm sâu xuống.
Cả người hắn bao trùm một hơi thở u ám, lại mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân trông rất khó coi, trong bầu không khí u ám như lộ ra một tia chết chóc.
Chúc Nghiễn Thu nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ thì hai mắt sáng bừng lên, từ trên giường cuống quít bật dậy, ôm chầm lấy Phương Phỉ Phỉ.
Phương Phỉ Phỉ lập tức ngửi thấy một mùi khó chịu trên người Chúc Nghiễn Thu, là thứ mùi thối rữa của người bị bệnh lâu ngày.
Phương Phỉ Phỉ đẩy Chúc Nghiễn Thu ra, khách sáo hỏi thăm Chúc Nghiễn Thu đôi ba câu về tình hình sức khỏe của hắn song Chúc Nghiễn Thu lại rất phấn khởi vì Phương Phỉ Phỉ đến thăm mình.
Thế nhưng Chúc Nghiễn Thu của hiện tại quá sức chán nản khiến Phương Phỉ Phỉ không dám nhìn thẳng, hình tượng Chúc Nghiễn Thu hào hoa phong nhã, ngời ngời khí thế trong kí ức cô ta dần dần phai nhạt, giống như bị ma làm, lúc này trong đầu cô ta chỉ còn lại dáng vẻ Chúc Nghiễn Thu ở hiện tại mà thôi.
Phương Phỉ Phỉ gần như là chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, Chúc Nghiễn Thu nhìn ra sự miễn cưỡng cho có lệ của Phương Phỉ Phỉ, trong lòng liền hoảng loạn.
Sau khi Chúc Nghiễn Thu ra viện, hắn đi khắp nơi tìm Phương Phỉ Phỉ, tới khi tìm thấy nơi ở
của cô ta, hắn thậm chí ngày nào cũng chờ dưới nhà, không ngừng làm phiền, quấy rầy cô ta.
Chúc Nghiễn Thu vốn đã có tiền lệ, giống như ngày trước hắn hàng ngày đều chặn Ninh Thư trước cổng bệnh viện, điên cuồng đeo bám là trò quen dùng tới mòn cả ra của hắn.
Phương Phỉ Phỉ bị Chúc Nghiễn Thu làm phiền không thể chịu thêm được nữa, trước kia còn có chút áy náy với hắn, nhưng một chút áy náy ấy đều bị sự điên cuồng đeo bám của Chúc Nghiễn Thu làm cho tan biến không còn dấu vết.
Bây giờ Phương Phỉ Phỉ chỉ ước Chúc Nghiễn Thu biến đi cho khuất mắt mình.
Nếu là một Chúc Nghiễn Thu công thành danh toại si mê đeo bám cô, Phương Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không thấy ác cảm như bây giờ.
Tính chất hoàn toàn khác nhau, một cái là theo đuổi, còn một cái là quấy rối tình dục.
Nhất là bây giờ chân của Chúc Nghiễn Thu lại còn có vấn đề, lúc đi chậm thì không nhìn ra nhưng khi hắn chạy hoặc đi nhanh hơn bình thường một chút là nhận ra ngay.
Phương Phỉ Phỉ tìm đủ mọi cách nhằm thoát khỏi Chúc Nghiễn Thu nhưng Phương Phỉ Phỉ càng làm vậy thì Chúc Nghiễn Thu lại càng bám chặt lấy cô ta không buông.
Bây giờ Chúc Nghiễn Thu không còn gì cả, chỉ cần giữ chặt người phụ nữ mà hắn yêu sâu đậm.
Phương Phỉ Phỉ trong cơn tức giận xách theo máy ảnh xông pha tiền tuyến, Chúc Nghiễn Thu cũng theo gót cô ta chạy ra chiến trường, có điều do vấn đề sức khỏe hơn nữa lại không thể cầm súng nên Chúc Nghiễn Thu phải quay về với nghề cũ làm một nhân viên hậu cần.
Chúc Nghiễn Thu tìm mọi cách để cho Phương Phỉ Phỉ ăn suất ăn tập thể chất lượng nhất song Phương Phỉ Phỉ không chút cảm kích, lần nào Phương Phỉ Phỉ cũng đều không chút khách khí ném bát cơm xuống đất, còn nói với hắn đừng có bám theo cô ta nữa.
Chúc Nghiễn Thu tức muốn chết, nói Phương Phỉ Phỉ nhẫn tâm, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn cun cút bưng cơm nước tới cho Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ chẳng nói chẳng rằng đã hất bay chén đũa.
Phương Phỉ Phỉ có ý mập mờ với một sĩ quan trẻ tuổi, Chúc Nghiễn Thu biết chuyện thì cực kì kích động, thậm chí còn muốn đánh sĩ quan kia.
Nhưng người sĩ quan kia lại rút súng ra chĩa vào ót Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu lập tức không dám làm loạn nữa.
Nhưng cũng vì chuyện này mà thái độ của người sĩ quan với Phương Phỉ Phỉ lạnh nhạt đi vài phần. Phương Phỉ Phỉ dáng dấp xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn khiến cho cánh đàn ông vô cùng yêu mến, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, với tư cách là cấp trên trong quân đội thì sĩ quan phải bảo đảm toàn quân đoàn kết, hòa thuận.
Không được phép cầm đầu làm ra những chuyện như thế này.
Phương Phỉ Phỉ vô cùng tức tối, thấy Chúc Nghiễn Thu phiền muốn chết, ánh mắt cô ta nhìn Chúc Nghiễn Thu tràn đầy chán ghét.
Trong lòng Chúc Nghiễn Thu lại vô cùng vui vẻ, còn nói với Phương Phỉ Phỉ là người sĩ quan kia chỉ muốn chơi đùa với cô ta thôi, tuyệt đối đừng mắc lừa hắn. Phương Phỉ Phỉ giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn giết quách Chúc Nghiễn Thu cho xong.
Mà Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng cũng được điều động ra chiến trường, vẫn là theo chân vị lãnh đạo nọ, lãnh đạo chỉ định Chúc Tố Nương trở thành bác sĩ trong quân đội của ông.
Rõ ràng là ông rất mực tín nhiệm Chúc Tố Nương.
Danh tiếng của Chúc Tố Nương bây giờ so với một phóng viên nho nhỏ như Phương Phỉ Phỉ lớn hơn rất nhiều. Mỗi lần nghe thấy người khác bàn tán về nữ bác sĩ quân y chiến trường, cảm xúc trong lòng Chúc Nghiễn Thu lại cực kì phức tạp.
Có một lần hắn buột miệng nói Chúc Tố Nương là vợ của mình, thế nhưng thứ mà hắn nhận được là ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, chuyện Chúc Nghiễn Thu thích cô phóng viên mặt trận kia cả quân đội này ai mà không biết cơ chứ.
Bây giờ lại nói bác sĩ quân y là vợ của mình, điên thật rồi.
Trong mắt mọi người chuyện Chúc Nghiễn Thu si mê đeo bám Phương Phỉ Phỉ không phải bị điên thì là cái gì?