"2333, vào nhiệm vụ thôi." Ninh Thư nói với 2333.
"Được."
Ninh Thư lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, đến khi linh hồn và cơ thể hoàn toàn hòa hợp với nhau, Ninh Thư mở mắt ra. Cả người cô dính nhem nhép, cho dù dưới người là lớp chiếu mát nhưng vẫn thấy rất nóng.
Lúc này sắc trời vẫn còn tối, trên bàn có thắp một ngọn đèn dầu, trong phòng có bốn chiếc giường đều có người nằm, thỉnh thoảng có người lại trở mình.
Trong màn đêm khuya khoắt thi thoảng vang lên một hai tiếng ve sầu.
Ninh Thư thấy hơi khát bèn ngồi dậy, đi tới bên bàn rót nước uống. Nước rất mát, uống vào cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác mát rượi như thấm vào từng tấc trong cơ thể.
Uống nước cho thật đã, Ninh Thư trở về giường tiếp nhận kịch bản.
Thân phận lần này của Ninh Thư là một a hoàn, tên là Diệu Lăng, chủ nhân của cô là thị thiếp của Dận Chân - Tống cách cách. Tống cách cách vì nhiều nguyên nhân mà chết trong cuộc tranh đấu trong phủ Vương gia.
Ngay sau đó Ninh Thư phát hiện ra cái thế giới này vô cùng hỗn loạn, đây chính là thời nhà Thanh mà hàng loạt người xuyên không thi nhau xuyên tới, rơi vào vòng xoáy cửu long tranh quyền đoạt vị ác liệt, ngoài ra còn có các vị Hoàng tử với khí chất khác nhau, mỗi người đều là long là phượng trong nhân gian.
Đại đa số nữ nhi đều là nhắm vào Lão tứ, Dận Chân là hoàng đế tương lai, tính cách khó đoán, đa nghi, thậm chí còn có phần quỷ quyệt, tàn nhẫn, nàng nào cũng khát khao chinh phục được ông vua mặt lạnh tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử này.
Chinh phục núi băng này quả là đầy thách thức, có thể khiến núi băng tan chảy, tận mắt chứng kiến một người lạnh lùng rơi vào vòng xoáy tình yêu, với người khác thì lạnh như băng, chỉ riêng với mình lại không như vậy, thật sự tràn trề cảm giác thành tựu.
Giành được sự sủng ái của bậc đế vương, được hoàng đế yêu thương cứ phải gọi là trên cả tuyệt vời, lại còn có thể tiến cung làm Hoàng hậu, phi tần.
Hậu viện của Tứ gia có người xuyên không, có người sống lại, thậm chí còn có người phản công, chỉ riêng gia tộc Nữu Hỗ Lộc đã có hai người rồi, dường như chỉ cần mang họ Nữu Hỗ Lộc thôi cũng có thể đứng sừng sững suốt ba triều vua, từ phi tần lên làm Quý phi rồi Hoàng hậu, sau này còn là Thái hậu, mẫu hậu của vua Càn Long tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ.
Quả thực là một đám quỷ ma múa loạn, các nàng đều nhắm vào Dận Chân - người sau cùng sẽ giành chiến thắng trong trận cửu long tranh đoạt, cũng có người lợi dụng kiến thức lịch sử mà mình biết trợ giúp Dận Chân tranh quyền đoạt vị.
Ninh Thư cảm thấy Dận Chân rõ là khổ mà, biết bao con người đang ngấm ngầm dõi theo hắn.
Rõ ràng lúc này Dận Chân vẫn là trợ thủ đắc lực phía sau Thái tử, toàn tâm toàn ý một lòng phò tá Thái tử, nhưng kết quả là bao nhiêu mỹ nhân lại dạt hết vào hậu viện của hắn.
Nhiệm vụ thực tập: Giữ được đứa con trong bụng Tống thị, không để đứa bé bị chết yểu.
Ninh Thư nhìn thấy nhiệm vụ liền ngây dại, đây cũng được coi là nhiệm vụ hả?
Ninh Thư cẩn thận tóm lược thông tin, Tống thị này địa vị không cao là mấy, là cung nữ Khang sư phụ tặng cho Lão tứ, chính là người cầm tay chỉ dạy cho Dận Chân biết cách sinh sôi nảy nở giống nòi, cũng coi như là người đàn bà đầu tiên trong đời Dận Chân.
Tấm thân xử nam của Dận Chân vẫn là dâng cho nàng ta, Dận Chân sau đó lập Ô Lạp Na Lạp thị làm Đích phúc tấn, Tống thị cũng trở thành một tỳ thiếp trong hậu viện của hắn.
Thế nhưng Tống thị này không được Dận Chân yêu mến, thêm nữa nàng còn có chút tự đắc, lúc nào cũng cho mình là người đàn bà đầu tiên của Dận Chân và là người đàn bà đầu tiên sinh con cho hắn.
Vấn đề là Tống thị sinh được hai người con gái là Hoàng trưởng nữ và Hoàng tam nữ đều bị chết yểu.
Hậu viện sâu thẳm như vực nước như thế này, chỉ có thể là của Tứ gia mà thôi.
Ninh Thư xử lý thông tin xong xuôi, trong lòng cũng xác định rõ phương hướng làm nhiệm vụ, đó chính là phải giữ được tính mạng của mình, không để dư âm của cuộc tranh đấu giữa mấy ả nữ nhân quét tới để rồi trở thành bia đỡ đạn cho mấy ả.
Lúc này cũng nên rời giường rồi, ba tỳ nữ khác lục tục tỉnh dậy, Ninh Thư cũng mau chóng xuống giường, cầm quần áo bên giường mặc lên người.
Trang phục thời mãn Thanh chủ yếu là áo dài, dáng áo thẳng đứng, cổ tròn, thân đối, hai bên phải trái thoáng khí, bên ngoài lồng một chiếc áo không tay giống như áo may ô.
Ninh Thư lần mần một hồi, cuối cùng cũng mặc xong quần áo, sau đó tiện tay lấy từ trong chiếc hộp gỗ đặt ở đầu giường ra một bông hoa bằng ngọc, cài lên búi tóc rồi đi hầu hạ Tống cách cách chuẩn bị rời giường.
Ninh Thư tới thiện phòng bưng một chậu nước ấm tới
tiểu viện của Tống cách cách, lúc bước vào phòng, Tống cách cách vừa mới thức dậy, đang mặc quần áo, súc miệng.
Trách nhiệm của Ninh Thư chính là rửa mặt cho Tống cách cách.
Ninh Thư vắt khô khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho Tống cách cách, ở khoảng cách gần thế này đánh giá Tống cách cách một lượt, dáng dấp đoan chính, gương mặt tròn trịa, cái trán đầy đặn, xem ra là tướng người có phúc bằng không Khang sư phụ cũng sẽ không tặng nàng cho Dận Chân.
Sau khi giúp Tống cách cách rửa mặt, Ninh Thư lại giúp nàng lau tay rồi mới bưng chậu nước ra khỏi phòng.
Tống cách cách bỗng nhiên gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Tống cách cách tỏ ý thắc mắc: "Cách cách, không biết người gọi nô tỳ có chuyện gì."
"Bông hoa ngọc trên đầu ngươi đẹp đó." Tống cách cách nói.
Ninh Thư liền sửng sốt trong lòng, lập tức chột dạ liệu có phải bông hoa bằng ngọc trên trên đầu mình quá nổi bật rồi không?
Không phải chứ, trong hộp gỗ nhỏ của Diệu Lăng chắc hẳn không có thứ gì quá với thân phận nàng ta.
"Đa tạ cách cách khen ngợi." Ninh Thư chỉ biết nói như vậy thôi.
Tống cách cách lại nói tiếp: "Sau này chớ có cài nữa, ta không thích màu sắc của nó." Tống cách cách vừa nói vừa vươn ngón tay hoa lan của mình vuốt vuốt tóc mai.
Ninh Thư lập tức lấy bông hoa ngọc trên búi tóc xuống, Tống cách cách nhìn Ninh Thư một cái không nói gì thêm.
Ninh Thư xoay người rời khỏi căn phòng, qua một chút tiếp xúc ngắn ngủi liền đoán được tính cách của Tống thị, nàng ta không thích nô tỳ thoát khỏi tầm tay của mình, nói là không thích màu sắc của bông hoa ngọc trên đầu cô, nhưng thực chất là không muốn nô tỳ ăn vận xinh đẹp.
Có lẽ là sợ tỳ nữ của mình câu mất Dận Chân.
Tống cách cách dẫn theo tỳ nữ thân cận tới vấn an Đích phúc tấn. Ninh Thư đi ăn sáng sau đó về phòng cất bông hoa ngọc vào trong hộp gỗ đặt bên mép giường, chỉ lấy một cây trâm bạc cài lên tóc.
Với nhiệm vụ lần này, Ninh Thư rất cẩn thận. Tống cách cách chỉ là một cách cách song thái độ với kẻ dưới lại rất ngạo mạn.
Cho nên một tỳ nữ nhỏ bé không có quyền định đoạt như Ninh Thư rất dễ trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá ngầm của những nhân vật lớn.
Hơn nữa, cái chết của nguyên chủ Diệu Lăng cũng có một phần là do chủ nhân Tống cách cách của nàng.
Quả nhiên đúng như lời người đàn ông tóc bạc kia nói, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ là không rõ hiện giờ Tống cách cách có phải đang có mang hay không.
Ba nữ tỳ cùng phòng với cô cũng lần lượt về phòng, ba nàng không cùng hầu hạ một chủ nhân với Ninh Thư nhưng ở trong căn phòng bốn người như thế này thì cơ bản là địa vị cũng không cao vào đâu được.
Ba nữ tỳ nhìn thấy Ninh Thư cũng không bắt chuyện, mỗi nàng hầu một chủ nên thân thiết quá cũng không hay.
Ninh Thư quan sát ba người cùng phòng với mình, quần áo trên người các nàng hết sức giản dị, khiêm tốn, bông hoa ngọc mà cô vừa cài lên đầu quả thực là có phần nổi bật rồi.
"Diệu Lăng, ngươi vẫn còn ở đây hả, cách cách ngất xỉu rồi, mang nước qua mau." Một a hoàn xông vào phòng, nói với Ninh Thư bằng giọng đầy lo lắng rồi nàng liền hớt hải đi mất.
Ninh Thư vội vã đến nhà bếp lấy nước nóng mang tới tiểu viện của Tống cách cách.
Trong phòng đang có vài người, mấy người phụ nữ ăn vận lộng lẫy ngồi trong phòng khách, Ninh Thư cúi người chào họ rồi bưng chậu nước đi vào buồng trong.
Tống cách cách sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, bên giường có một đại phu đang bắt mạch cho nàng. Ninh Thư đặt chậu nước xuống, lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên gương mặt nàng.