Ninh Thư luôn dùng hết sức làm sao để vận kình khí của Tuyệt Thế Võ Công ra khỏi cơ thể, tốt nhất là có thể đưa vào trong cơ thể của người khác.
Không biết nguyên nhân có phải là do sức của mình không đủ mạnh hay không, Ninh Thư thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể vận kình khí ra ngoài được.
Ninh Thư chỉ có thể thử đi thử lại, mới có thể bảo toàn được tính mạng cho mình, Ninh Thư vẫn rất muốn hoàn thành xong nhiệm vụ này.
Không ngừng thử đi thử lại, ngoài việc ăn ra, ngay cả thời gian để ngủ cũng dành hết vào việc trên đây rồi, cuối cùng nửa tháng sau cũng có thể vận được kình khí ra đầu ngón tay, cũng coi như thành công rồi.
Trong lòng Ninh Thư vui sướng một hồi, có thể vận kình khí ra khỏi cơ thể, cũng có thể xem như là một loại phương thức công kích rồi, có điều cái này cần phải vận lực vào lúc kình khí đủ mạnh.
Như cô bây giờ đến kình khí bé bằng một cọng tóc mong manh cũng chẳng vận ra được mà tấn công nữa là.
Chờ đến lúc nửa đêm, Ninh Thư vào nhà bếp nấu sữa dê, lén lút đi đến phòng vú em, nhìn đứa bé nằm ở trong nôi, đặt tay lên người tiểu Cách cách, chậm rãi dẫn kình khí vào trong cơ thể tiểu Cách cách.
Khi kình khí được truyền vào trong cơ thể của tiểu Cách cách, tiểu Cách cách bỗng nhiên oa oa oa khóc lớn lên, Ninh Thư giật mình, vội vàng che miệng đứa bé lại, thấy vú em nằm trên giường đang khó chịu trở mình, đoán là đứa bé sẽ không còn khóc nữa, cũng không dậy để kiểm tra.
Ninh Thư có chút khó hiểu, loại năng lượng kiểu này rất ấm mà, sao tiểu Cách cách lại khóc nhỉ.
Cúi đầu xuống nhìn, đứa bé đã nhắm hai mắt lại, Ninh Thư lại càng hoảng sợ, không phải chết rồi đấy chứ, vội vàng sờ lên ngực đứa bé, tim còn đang đập.
Đứa bé này hình như rất buồn ngủ rồi, ngay cả sữa dê cũng không uống, Ninh Thư bế đứa bé đặt vào trong nôi, cầm cái chăn mỏng đắp lên người tiểu Cách cách.
Bưng sữa dê đi ra ngoài, Ninh Thư nhìn bát sữa dê trắng trắng, tự cầm lấy bát sữa uống ừng ực.
Bây giờ trong lòng Ninh Thư khá yên tâm rồi, ít ra sức mạnh của Tuyệt Thế Võ Công của mình có thể từ từ truyền vào trong cơ thể khỏe mạnh của tiểu Cách cách, sẽ không dễ dàng thất bại nửa đường như vậy nữa.
Bây giờ Ninh Thư sẽ không cần đi tìm tiểu Cách cách vào mỗi buổi tối nữa, bởi vì bây giờ Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh thoảng lại còn bắt cô gác đêm, những chuyện gác đêm như thế này sao lại đến lượt một nha đầu chạy việc linh tinh như cô chứ.
Lẽ nào Nữu Hỗ Lộc thị muốn trọng dụng cô một cách nhịp nhàng?
Ninh Thư cũng không nói thêm gì, bắt mình gác đêm thì mình gác đêm, ngược lại gác đêm không cần ngủ, đúng lúc mình có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, tu luyện nhiều thêm một chút sức mạnh, truyền cho tiểu Cách cách nhiều hơn một chút, lại có thể tăng cường sức khỏe hàng ngày của mình.
Tối hôm đó lại đến Ninh Thư gác đêm rồi, Ninh Thư hầu hạ Nữu Hỗ Lộc thị ngủ, Nữu Hỗ Lộc thị duỗi tay ra, nói với Ninh Thư: "Bắt mạch cho ta một chút."
Ninh Thư đặt tay lên cổ tay của Nữu Hỗ Lộc thị, chẩn đoán một lúc lâu, nói với Nữu Hỗ Lộc thị: "Cơ thể Cách cách rất khỏe ạ."
Nữu Hỗ Lộc thị cau mày thu tay của mình lại, thở dài một hơi.
Bây giờ Đích phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị cũng mang thai gần năm tháng rồi, mà Lý cách cách cũng có vẻ đã mang thai, Dận Chân cũng thường xuyên tới phòng của nàng, tại sao đến bây giờ nàng vẫn chưa mang thai.
"Cách cách đừng lo, duyên phận trước sau gì cũng có chuyện tốt đến mà thôi." Khi vua Càn Long tương lai còn chưa ra đời, hoàn toàn không cần vội vàng như vậy.
"Ngươi lui xuống đi." Nữu Hỗ Lộc thị mím môi lại nói.
Ninh Thư cúi người vái chào, quay người rời khỏi phòng, ngồi trên băng ghế ở ngoài phòng, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
"Oa oa oa..." Lúc nửa đêm, toàn bộ phủ Bối lặc chìm trong màn đêm yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng khóc lanh lảnh, oa oa oa không ngừng khóc lớn, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.
Ánh đèn từ các phòng lần lượt sáng lên.
"Diệu Lăng, tiếng gì vậy, là tiếng trẻ con khóc sao?" Giọng nói có chút lười biếng của Nữu Hỗ Lộc thị truyền từ trong phòng ra.
Ninh Thư đẩy cửa bước vào phòng, nói: "Chắc là tiểu Cách cách lại khóc."
Ninh Thư nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, không biết nó đang khóc vì cái gì nữa.
"Cách cách, chúng ta có cần đến xem không?" Ninh Thư hỏi Nữu Hỗ Lộc thị.
Nữu Hỗ Lộc thị ngồi dậy trên giường, Ninh Thư
khoác y phục lên trên người nàng, Nữu Hỗ Lộc thị suy nghĩ một chút rồi nói với Ninh Thư: "Ngươi đi xem tình hình của chủ viện, nếu như chủ viện không có động tĩnh gì, chúng ta sẽ không đi."
Ninh Thư cúi cúi người, trên đường đi đến chủ viện gặp Ô Lạp Na Lạp thị bụng mang dạ chửa và Dận Chân, Dận Chân đang đỡ bụng Ô Lạp Na Lạp thị, rất nhiều người đi theo phía sau.
Nhìn hướng đi của họ, chắc là đến phòng của Tống cách cách.
Ninh Thư lập tức quay trở về, nói với Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách, Bối lặc gia và Phúc tấn đều đã đi qua đó rồi."
"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Nữu Hỗ Lộc thị rửa mặt chải tóc qua loa rồi đi qua đó.
Ninh Thư đi theo sau Nữu Hỗ Lộc thị, đến viện của Tống thị, còn chưa vào trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu Cách cách lẫn với tiếng nói chuyện của Tống cách cách.
Nữu Hỗ Lộc thị dừng một chút rồi đi vào, Ninh Thư có chút lo lắng đi vào theo, thấy Tống Thị đang ôm tiểu Cách cách, vừa khóc vừa la mắng vú em đang quỳ dưới đất: "Ngươi đúng là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, tại sao ngươi lại đối xử với con ta như vậy."
Dận Chân đen mặt lại: "Ngươi làm vú em kiểu gì vậy, ta đến thăm con ta, lại thấy ngươi dám đánh nó, đây là con của ta, không tới lượt một nô tài như ngươi đối xử như vậy."
Mặt vú em tái nhợt, chán chường đất ngồi dưới đất, bị bắt tại trận, dù nàng làm như thế nào cũng không thể thanh minh được.
Đứa bé trong lòng Tống cách cách không ngừng khóc, mặc cho Tống cách cách dỗ dành thế nào cũng vô ích, trái lại khóc đến mức chân tay duỗi hết cả ra, Tống cách cách bị tiểu Cách cách đạp cho rất đau.
"Con bé này rốt cuộc bị sao vậy?" Ô Lạp Na Lạp thị có chút mệt mỏi nói, bụng mang dạ chửa vậy mà nửa đêm còn xảy ra chuyện như vậy, Dận Chân thấy nàng như vậy, mày càng nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn Tống thị vô cùng sắc bén, vốn dĩ mặt không biểu cảm, nhưng dáng vẻ lạnh như băng lúc này càng làm cho người ta khiếp sợ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dận Chân trầm giọng hỏi Tống cách cách.
Tống cách cách cũng sắp khóc tới nơi rồi, nàng đâu có biết đứa bé này bị làm sao đâu, bị Dận Chân hỏi như vậy, trong lòng Tống cách cách vừa tức vừa lo, chỉ sợ chọc Dận Chân không vui, không ngừng dỗ dành con.
Ninh Thư đến ghé tai nói thầm với Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách, tiểu Cách cách chắc là đói rồi."
Bình thường vào lúc này, cô lén cho đứa bé một ít sữa dê, từ khi cô lén truyền kình khí cho đứa bé, cơ thể đứa bé đã dần dần khá hơn một chút, hơn nữa sức ăn cũng nhiều, có thể uống hết cả một bát sữa dê, sức lực cũng dần trở nên khỏe hơn.
Kình khí đang nuôi dưỡng cơ thể tiểu Cách cách, khiến cho cơ thể của tiểu Cách cách càng ngày càng khỏe.
Nhưng hôm nay cô phải gác đêm, không cho nó ăn, lúc này đứa bé sẽ bị đói bụng, chỉ có thể dùng tiếng khóc để thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Ninh Thư không ngờ vú em lại to gan dám động vào tiểu Cách cách như vậy, ngược lại đừng nghĩ sẽ được cho qua, cho dù Dận Chân không thèm để ý đến đứa bé này, nhưng nó vẫn là con của mình cũng không tới phiên người khác ăn hiếp.
Nói ra thì đều là lỗi của một người làm mẹ như Tống cách cách, không quan tâm đến con gái của mình, thỉnh thoảng bảo vú em bế con đến trước mặt để xem một chút, thăm xong rồi để vú em bế đi, vú em lại càng không thèm để ý.
Ps: Đàm phán nhân sinh thuận lợi, nữ phụ lại ngoi lên cầu like =)) 321 lượt phiếu thích ngày chủ nhật để bạo chương nhé, hôm đó sẽ up 30 (tương đương với 20 + 10) chương luốn:)))))) nữ phụ giỏi toán hơm các bạn =))))))))