Ninh Thư nghe thấy Nghê Tịnh nói muốn bắt đầu lại lần nữa thì có hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô không định quay về sao?”
Nhiệm vụ giả không thể ở lại thời gian dài trong thế giới nhiệm vụ, Nghê Tịnh có thể quay trở lại được.
Nghê Tịnh lắc đầu nói: “Thân thể tôi đã chịu giày vò của bệnh tật, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, tôi chỉ là không cam lòng, hạnh phúc của hai người bọn họ chính là giẫm đạp lên hài cốt của tôi mới có được, họ dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì chứ?”
Ninh Thư gật đầu nói: “Được, tôi sẽ tiếp nhận ủy thác này của cô.”
Nhìn Nghê Tịnh, Ninh Thư lại nghĩ đến khoảng thời gian cô ngây ngốc trong phòng bệnh trước kia, cũng phải chịu sự giày vò của bệnh tật, nhưng cô lại không có chuyện gì cũng không gặp phải hoàn cảnh như thế này.
Trên mặt Nghê Tịnh khẽ mỉm cười, nhìn rất dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ tức giận vừa rồi, nói: “Cảm ơn cô.”
Linh hồn của Nghê Tịnh dần dần biến mất.
Trong lòng Ninh Thư có hơi nghi ngờ hỏi 2333: “Người ủy thác đem cả linh hồn của mình ra đánh đổi nhưng trước giờ ta không thu được lực linh hồn, chuyện này là thế nào vậy?”
“Người ủy thác dâng hiến cả linh hồn, một phần là cho cô, hai phần còn lại được hệ thống hút đi rồi.” 2333 đáp.
Thật là đen tối quá đi, nhưng ngay đến một phần trong đó cô cũng chưa từng nhìn thấy mà.
“Mỗi lần cô ở trong hệ thống tu luyện, cái cô hấp thụ chính là lực linh hồn tinh khiết, không thì cô nghĩ mỗi lần tu luyện cô hấp thụ cái gì chứ?”
Ninh Thư nhíu mày, trước đây cô không biết thứ trong không gian là cái gì, chỉ biết là nó có thể tăng cường linh hồn, không nghĩ hóa ra lại là lực linh hồn.
“Ta muốn đổi một khẩu súng ở thế giới hiện đại.” Ninh Thư nói xong thì mở hệ thống trao đổi lên, tìm được chỗ đổi súng, nhưng lại phát hiện tất cả súng ở đây cô đều không thể đổi được, các nút ấn để đổi đều là màu xám cả.
“Sao vậy, sao ta lại không thể đổi được vậy?” Ninh Thư rất buồn bực.
“Đây là thế giới hòa bình, không lẽ cô muốn đổi một khẩu súng rồi nhìn ai không vừa mắt là bắn chết luôn chắc. Cô là một nhiệm vụ giả, cần phải dựa vào thực lực của mình giúp người ủy thác phản công, hơn nữa trước kia ta cũng có nói qua, cửa hàng trong hệ thống đổi đều có quy định, những đồ vật cô không thể đổi thì sẽ không thể xuất hiện được.” 2333 nhàn nhạt trả lời.
“Giúp người ủy thác phản công, cô sẽ thành công mà.” 2333 khích lệ Ninh Thư: “Cố lên, cô vẫn luôn làm rất tốt mà, cũng rất ít dùng đồ trong hệ thống nữa, người mạnh mẽ thực sự chính là người không cần nhờ vào những đồ vật bên ngoài như này.”
Ninh Thư: Ha ha...
Ai chả biết nói mấy câu dễ nghe chứ, là cô đi làm nhiệm vụ chứ đâu phải tên 2333 này đâu chứ, mau cút đi...
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nói: “Vào nhiệm vụ đi.”
Cảm nhận được sự choáng váng quen thuộc, Ninh Thư cảm giác linh hồn của mình đang chen vào một thân thể khác, đợi đến khi linh hồn nhập hoàn toàn vào thân thể rồi, thì lập tức thấy rất khó chịu.
Hô hấp dồn dập, trong tai đều là tiếng tim đập không có tiết tấu gì, cảm giác tim đập rất nhanh, nhanh đến nỗi dường như mấy phút sau nó có thể bị nổ tung vậy.
Bệnh tim sao?
Nghê Tịnh bị bệnh tim.
Trong lòng Ninh Thư lập tức lẩm nhẩm Thanh Tâm chú, cảm giác có ai đó mở miệng của cô ra, đút thuốc vào rồi lại cho thêm ít nước.
Ninh Thư nuốt cả thuốc và nước vào.
Sau một lúc mới thấy đỡ hơn một chút, không còn cảm giác tim đập như muốn rơi ra nữa, nhưng cả người vẫn không có tí sức lực nào, cô chậm rãi mở mắt ra thì nhìn thấy ngay một gương mặt tuấn tú.
“Tịnh Tịnh, em không sao chứ?” Trên mặt người đàn ông đẹp trai này có vẻ lo lắng, còn có cả tức giận nữa.
Lúc này Ninh Thư mới thấy mình đang nằm trên sàn nhà, cô giãy dụa muốn đứng lên, người đàn ông lại đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: “Tịnh Tịnh, thật sự không sao chứ?”
Ninh Thư lắc đầu nói: “Em không sao, em muốn đi nghỉ ngơi chút.”
“Được.” Người đàn ông ôm Ninh Thư lên, Ninh Thư để ý trong phòng khách còn có một cô gái đang đứng ở đó, cô gái này có dáng người uyển chuyển, đang cắn môi thật chặt, vẻ mặt rất kiên định, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm lấy cô.
Người đàn ông ôm Ninh Thư đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thay cô đắp chăn, sau đó mới ngồi sang bên cạnh,
đôi tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cô nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ninh Thư ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Người đàn ông đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Ninh Thư bắt đầu tiếp thu kịch bản.
Người đàn ông vừa rồi là Cảnh Thiếu Trạch, chồng của Nghê Tịnh, hai người họ đã kết hôn được gần năm năm rồi, cũng có tình cảm.
Cảnh Thiếu Trạch là con trai duy nhất trong nhà, lại lấy Nghê Tịnh mắc bệnh tim bẩm sinh, áp lực trên người hắn cũng không nhẹ nhưng lại vẫn dứt khoát muốn lấy Nghê Tịnh.
Tuy nhiên bệnh tim của Nghê Tịnh khiến cô không thể vận động mạnh được, ngay cả lúc hai người lên giường, Cảnh Thiếu Trạch cũng không dám làm quá mạnh mẽ mà chỉ có thể ôn nhu dịu dàng.
Nghê Tịnh không thể sinh con, mang thai sẽ khiến cơ thể cô không chịu được, có thể chưa đợi đến lúc sinh con ra thì bản thân Nghê Tịnh cũng có khả năng ra đi trước rồi.
Nhưng không có con vậy sản nghiệp nhà họ Cảnh sẽ giao cho ai đây?
Mẹ chồng Nghê Tịnh nghĩ đến việc mang thai hộ, Nghê Tịnh hơi đau lòng nhưng trong lòng vẫn tự trách bản thân không thể sinh cho Cảnh Thiếu Trạch một đứa con, hơn nữa bố mẹ chồng cũng có hơi không vừa lòng với cô, cho nên cũng đồng ý.
Mà người phụ nữ trong phòng khách vừa rồi chính là người mang thai hộ mà mẹ Cảnh Thiếu Trạch tìm về.
Vì công ty của cha có nguy cơ phá sản, mẹ Cảnh Thiếu Trạch lại xoay vốn giúp nhà họ Diệp, nhưng với điều kiện Diệp Tích phải làm người mang thai hộ.
Diệp Tích vì cha, vì gia đình, không do dự ký vào hợp đồng mang thai hộ.
Cảnh Thiếu Trạch biết được chuyện này rất tức giận, kể cả người mang thai hộ là Diệp Tích cũng vô cùng chán ghét.
Thời gian này, trong lòng Cảnh Thiếu Trạch vẫn còn tình cảm với Nghê Tịnh.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch dẫn Diệp Tích về nhà, nói là để Diệp Tích điều dưỡng cơ thể, cũng cho vợ chồng và cả người mang thai hộ sống chung một nhà, tình huống này nhìn sao cũng thấy rất quỷ dị.
Dần dần trong lúc sống chung, một cô gái kiên cường khiến người ta đau lòng như Diệp Tích đã làm cho trái tim Cảnh Thiếu Trạch rung động, nhưng hắn vẫn yêu vợ mình, cho nên trong lòng rất mâu thuẫn.
Còn Nghê Tịnh phát hiện tình cảm của chồng không ở trên người cô nữa thì bắt đầu tìm mọi cách nhằm vào Diệp Tích, khiến cho Cảnh Thiếu Trạch hiểu lầm Diệp Tích, nhưng Diệp Tích là một cô gái rất mạnh mẽ, cũng không giải thích gì cả.
Ngược lại còn làm Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch cứ tiếp tục dây dưa với nhau.
Cuối cùng Diệp Tích sinh ra một đứa bé rồi bỏ đi, lúc này Cảnh Thiếu Trạch mới biết hóa ra trong lòng hắn đã yêu Diệp Tích rồi.
Cảnh Thiếu Trạch ôm đứa bé mới chào đời, trong lòng vô cùng đau khổ, hằng ngày đều làm bạn với rượu.
Hắn đã quên mất rằng mình còn là chồng của một cô gái khác, nên đối xử rất lạnh nhạt với Nghê Tịnh, đặc biệt là khi biết những việc trước kia Nghê Tịnh đã làm với Diệp Tích thì hắn càng chán ghét Nghê Tịnh hơn.
“Em không còn là Nghê Tịnh mà anh biết nữa rồi, thật không ngờ em lại độc ác như thế.” Đây là nguyên lời mà Cảnh Thiếu Trạch đã nói với Nghê Tịnh.
Từ đó Cảnh Thiếu Trạch không thường xuyên về nhà nữa, cả khi Nghê Tịnh tái phát bệnh tim gọi điện cho hắn, hắn cũng không quan tâm gì. Vì lần phẫu thuật thay tim này mà nhà mẹ đẻ Nghê Tịnh phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được một trái tim phù hợp cho cô.
Thế nhưng Cảnh Thiếu Trạch lại chậm chạp không ký tên, cuối cùng lúc miễn cưỡng ký rồi thì cơ thể Nghê Tịnh đã kém đến mức không thể trải qua ca phẫu thuật nữa, chết trên bàn mổ.