Năm năm sau Diệp Tích lại trở về, trong khoảng thời gian năm năm này Cảnh Thiếu Trạch không có một người phụ nữ nào. Cho nên khi gặp lại Diệp Tích một lần nữa, hắn đã quyết định sẽ bắt lấy Diệp Tích, đem người phụ nữ luôn chọc hắn tức giận này nhốt bên người.
Người phụ nữ đáng giận này đã cướp mất tim của hắn rồi mà còn bỏ đi mất tăm mất tích nữa chứ.
Hơn nữa người phụ nữ này còn là mẹ của con hắn, hắn phải mang theo con đi theo đuổi Diệp Tích về mới được.
Bây giờ Cảnh Thiếu Trạch là người đàn ông giàu có góa vợ, nhiều phụ nữ đều muốn bò lên giường hắn. Nhưng Diệp Tích lại muốn tránh Cảnh Thiếu Trạch còn không kịp, sự tổn thương năm năm trước khiến Diệp Tích oán hận và sợ hãi người đàn ông này nhiều hơn là yêu hắn.
Hai người trải qua một thời gian trắc trở cuối cùng lại về với nhau, có lúc bọn họ kể chuyện còn bé của mình, Diệp Tích nói lúc nhỏ mình từng gặp một cậu bé trai.
Cậu bé trai kia bị bắt cóc, Diệp Tích do nhìn thấy mặt bọn bắt cóc nên cũng bị chúng bắt đi luôn. Hai đứa trẻ cứ thế dựa vào nhau, bằng chút thông minh của mình đã chạy thoát được, nắm tay nhau chạy đi rất xa.
Khi nói đến chuyện này, Cảnh Thiếu Trạch lại ôm Diệp Tích vào lòng mà nói rằng họ rất may mắn vì không bỏ lỡ nhau.
Hai người họ chính là định mệnh của nhau.
Ninh Thư tiếp thu hết kịch bản suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, đầu tiên không nói đến việc bọn bắt cóc có nhiều người như thế mà không trông nổi hai đứa trẻ con, đằng sau còn có chuyện lúc nhỏ này nữa, hoàn toàn là muốn cưỡng ép biến kịch bản thành tốt đẹp sạch sẽ cao thượng mà.
Tình yêu của họ là định mệnh sắp đặt còn Diệp Tích không phải là kẻ thứ ba đâu.
Bây giờ Ninh Thư đã có thể cảm nhận được những uất hận trong lòng Nghê Tịnh rồi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, định tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cái cơ thể động một cái là đau tim ngã xuống đất này không có lợi cho cô khi hoàn thành nhiệm vụ được.
Nhưng linh khí ở hiện đại rất ít, hơn nữa cơ thể này gân mạch vốn dĩ không được khỏe mạnh, cho nên hiệu quả tu luyện cực kỳ thấp.
Ninh Thư chỉ còn cách từ từ tu luyện thôi.
“Cốc, cốc, cốc...” Ninh Thư đang tu luyện thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, cô lại nằm xuống giường, đắp chăn lên người.
Sau tiếng gõ là tiếng mở cửa rất nhỏ.
“Tịnh Tịnh, dậy thôi nào.” Cảnh Thiếu Trạch đi tới bên giường, vươn tay đặt lên trán cô, Ninh Thư mở mắt ra tránh bàn tay của hắn, ngồi dậy hỏi: “Sao thế?”
Trên mặt Cảnh Thiếu Trạch nở nụ cười, hắn mặc bộ đồ vest làm cho dáng người cao hơn, áo sơ mi trắng tinh càng làm hắn nhìn có vẻ sang trọng hơn.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư, trong mắt đầy dịu dàng, nói: “Sâu lười này, nên dậy ăn cơm rồi.”
Ninh Thư giật khóe miệng, vén chăn xuống giường.
Cảnh Thiếu Trạch cũng đỡ cô.
Ninh Thư đi xuống lầu thấy Diệp Tích đã ngồi vào bàn rồi, còn có cả bố mẹ chồng Nghê Tịnh cũng ngồi đó.
“Cơ thể đã đỡ chút nào chưa?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.
Cảnh Thiếu Trạch kéo ghế cho Ninh Thư, cô ngồi xuống, đáp: “Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Phải chú ý đến cơ thể của mình, cứ như thế này mãi cũng không được, chỉ có bản thân mình phải chịu tội.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
Lời này nghe có vẻ như đang nói cô muốn mắc bệnh này vậy, loại chuyện này cũng không phải cô có thể chọn, lời này lại càng giống trách cô lấy bệnh của mình ra làm bộ làm tịch vậy.
Ninh Thư không nói gì, nhìn Diệp Tích ngồi đối diện đang ăn những món mà bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt kết hợp.
Sắc mặt Diệp Tích hồng hào, da trắng nõn, là một người phụ nữ rất xinh đẹp lại khỏe mạnh, khác hoàn toàn với dáng vẻ gầy gò ốm yếu, bệnh tật kéo dài như Nghê Tịnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư, Diệp Tích liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu ăn.
Tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cả buổi chiều, Ninh Thư cũng thấy đói bụng, im lặng không lên tiếng cũng bắt đầu dùng bữa.
Cảnh Thiếu Trạch thấy Ninh Thư hôm nay ăn được nhiều cơm thì trong lòng rất vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho cô.
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm của mình.
Sau khi dùng bữa xong Diệp Tích giúp thu dọn bát đũa, yên lặng vào phòng bếp rửa chén, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của mình.
Mặc dù Cảnh Thiếu Trạch đang nói chuyện cùng Ninh Thư nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng nói với Ninh Thư: “Tối nay em
ăn không ít, anh đi lấy cho em ít thuốc tiêu hóa, nếu không lát đi ngủ sẽ không thoải mái.”
Ninh Thư không nói gì, nhìn Cảnh Thiếu Trạch đi vào phòng bếp.
Cảnh Thiếu Trạch vào trong thấy Diệp Tích đang rửa chén, vẻ mặt thờ ơ, đi đến bắt lấy cổ tay cô ta. Trong tay Diệp Tích đang cầm khay, bị Cảnh Thiếu Trạch nhanh chóng bắt được cổ tay mà không kịp đề phòng, làm khay rơi xuống đất.
Diệp Tích ngạc nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Thiếu Trạch, muốn thoát khỏi tay hắn nhưng hắn lại đẩy cô ta vào tường.
Sắc mặt cô ta hoang mang, muốn đẩy Cảnh Thiếu Trạch ở trước mặt ra, lại nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Thu tâm tư của cô lại đi, đừng tưởng tôi sẽ chạm vào cô, người tôi yêu là Tịnh Tịnh, còn cô chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà mang thai hộ thôi.”
Diệp Tích cắn chặt môi, cũng không giải thích gì cả, im lặng giằng co với hắn.
Người đàn ông này rõ ràng rất dịu dàng, sao lại lạnh lùng với cô ta như thế? Đi mang thai hộ cũng không phải là cô ta muốn mà.
“Sao không nói chuyện, hồi sáng rốt cuộc cô đã nói gì với Tịnh Tịnh mà khiến cô ấy tái phát bệnh tim hả?” Tay Cảnh Thiếu Trạch chống lên bức tường đằng sau cô ta, lại nói tiếp: “Đừng có khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.”
Cơ thể Cảnh Thiếu Trạch cao lớn dường như có thể bao phủ cả người Diệp Tích, khí thế mạnh mẽ làm cô ta hít thở không thông, tim đập nhanh hơn bình thường.
“Tôi biết anh ghét tôi, nhưng tôi thực sự không nói gì cả.” Diệp Tích nói.
Cảnh Thiếu Trạch bật cười một tiếng, vẻ mặt hơi tà mị, khác hoàn toàn dáng vẻ khi ở trước mặt Nghê Tịnh.
Cảnh Thiếu Trạch luôn cẩn thận che chở cho Nghê Tịnh, nhưng đối với Diệp Tích thì lại là dáng vẻ đàn ông chinh phục phụ nữ.
Cảnh Thiếu Trạch ngoài miệng thì nói chán ghét Diệp Tích nhưng hơi cái là tiếp xúc thân thể, hơi cái là kéo đến vách tường, còn nói những lời châm chọc đau lòng với cô ta.
Ninh Thư yên lặng đứng ở cửa nhìn hai người họ, nhìn dáng vẻ Cảnh Thiếu Trạch trước mặt Diệp Tích hoàn toàn không giống hắn chút nào.
Cảnh Thiếu Trạch là người nho nhã biết tiến biết lùi, người ôn hòa lại xa cách, giờ đây lại có dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo nữa chứ.
Dù hắn châm chọc Diệp Tích hay là làm ra hành động ác liệt gì với cô ta thì đều là muốn gây được sự chú ý của cô ta mà thôi.
Hết lần này đến lần khác trong lòng Cảnh Thiếu Trạch còn tự nhủ chính mình rằng người hắn yêu là Nghê Tịnh, là vợ của hắn, hắn sẽ không thích người phụ nữ vì tiền mà mang thai hộ này, tuyệt đối không thích, chính sự tồn tại của người phụ nữ này đã phá vỡ tình cảm vợ chồng của hắn với Nghê Tịnh.
Cảnh Thiếu Trạch chính là một người không quyết đoán, hắn một bên thì nói rất yêu vợ mình, còn một bên thì lại trêu chọc Diệp Tích.
“Cảnh Thiếu Trạch, anh nói tôi vì tiền mà đi mang thai hộ, tôi thừa nhận.” Diệp Tích ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Cảnh Thiếu Trạch nói: “Vì cứu công ty của cha tôi, tôi tình nguyện trả giá như thế, mặc kệ anh có xem tôi vừa mắt hay không.”
“Tôi làm người mang thai hộ là việc của tôi, không liên quan gì đến anh.” Diệp Tích kiên định nói.
“Miệng lưỡi lợi hại thật, tôi thật sự không muốn con mình phải chui ra từ bụng người phụ nữ như cô đâu.” Cảnh Thiếu Trạch châm chọc nói.