Ninh Thư không tài nào hiểu nổi tại sao những lời cô nói Thời Tư Nam đều không chịu nghe, cô sắp không kiềm chế nổi cơn nóng giận trong lòng rồi.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu nói: "Con là con gái nên phải giữ khoảng cách với cánh đàn ông con trai, cho dù có là cậu thì con cũng phải giữ khoảng cách."
"Con biết rồi." Thời Tư Nam mím môi, gật đầu.
Ninh Thư nói: "Nếu biết rồi thì phải làm được."
"Mẹ, mẹ rốt cuộc bị làm sao vậy, sao cứ nhất định bắt con phải giữ khoảng cách với cậu? Cùng sống dưới một mái nhà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, mẹ bảo con phải tránh cậu thế nào đây." Thời Tư Nam có chút không chịu nổi nữa, nói: "Mẹ, con thấy gần đây mẹ cứ quái gở thế nào ấy."
Lại còn dám cãi nữa chứ, gân xanh trên trán Ninh Thư giật giật, chẳng lẽ huỵch toẹt ra là cậu của mài ấy, hắn muốn lên giường với mài đó.
Trước mặt Tịch Mộ Thành thì là một con thỏ trắng ngoan ngoãn, trước mặt mẹ thì giở mọi trò, sinh nó ra, nuôi nấng nó lại còn phải chịu đựng tính khí xấu của nó nữa.
"Mẹ già này nói thế nào thì chính là như vậy." Ninh Thư lôi cánh tay Thời Tư Nam rồi dùng sức bóp chặt: "Không bằng lòng cũng phải nuốt xuống."
"Mẹ, mẹ bóp tay con đau quá, đau quá đi." Thời Tư Nam vì bị đau nên mặt mũi méo xệch: "Mẹ, đau con."
Ninh Thư buông lỏng cánh tay Thời Tư Nam ra, Thời Tư Nam rơm rớm nước mắt, xoay người mở cửa định xuống xe.
Ninh Thư kéo Thời Tư Nam lại, hỏi: "Định làm gì, bây giờ con phải tới trường."
Thời Tư Nam vừa khóc vừa gào lên với Ninh Thư: "Mẹ, mẹ thật quá đáng, vô duyên vô cớ mắng mỏ con, trước đây mẹ không như vậy."
"Vậy con muốn mẹ phải như thế nào?" Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam bằng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Con..." Thời Tư Nam cắn chặt môi: "Con thấy mẹ không còn thương con nữa."
"Mẹ mới nói con hai câu mà con cho rằng mẹ không thương con nữa, vậy được thôi, mẹ không thương con đấy." Ninh Thư hờ hững nói.
"Mẹ!" Thời Tư Nam ngoác mồm gào lên, thứ âm thanh này ở trong xe nghe vô cùng chói tai.
Ninh Thư móc tai, sau đó, một cái bạt tai giáng xuống mặt Thời Tư Nam: "Bé cái mồm lại, mẹ không có điếc."
Từ lâu đã muốn tẩn cho con bé này một trận rồi.
"Bốp..." Cú bạt tai vang dội khiến Thời Tư Nam ngây ngẩn cả người, tưởng như bị một cái bạt tai của Ninh Thư đánh cho ngu người luôn rồi.
Thời Tư Nam ôm lấy mặt, đờ đẫn nhìn Ninh Thư: "Mẹ, mẹ đánh con."
Nước mắt Thời Tư Nam rơi lã chã: "Mẹ đánh con."
Thời Lệ Na trước giờ luôn không nỡ ra tay với Thời Tư Nam, ngay cả một cái lông tơ cũng không động tới, thế mà Thời Tư Nam mười tám tuổi đầu lại bị cô giáng cho một cái bạt tai.
Bạt tai là một kiểu đánh người có tính sỉ nhục tới cực độ, lòng tự trọng của Thời Tư Nam có chút không chịu nổi.
Thời Tư Nam mở cửa xe toan lao ra nhưng bị Ninh Thư kéo lại, lôi về ghế ngồi: "Ngồi đàng hoàng cho mẹ."
"Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy." Thời Tư Nam vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ..."
"Câm mồm, cấm gào lên." Ninh Thư lạnh lùng nói, khóa cửa xe lại rồi lái xe một mạch tới trường.
Suốt quãng đường Thời Tư Nam cứ khóc lóc ỉ ôi, ôm mặt đau rát, mũi đỏ ửng nhìn hết sức tội nghiệp.
Đến truờng, Ninh Thư lôi Thời Tư Nam đến phòng làm việc của hiệu trưởng, nói với hiệu trưởng cô muốn chuyển trường cho Thời Tư Nam.
Nghe thấy mẹ muốn chuyển mình sang trường khác, Thời Tư Nam liền quên cả khóc, gào lên với Ninh Thư: "Mẹ, sao lại phải chuyển trường, con không muốn chuyển trường."
Ninh Thư không thèm để ý tới Thời Tư Nam, rút học bạ của con bé ra khỏi trường rồi nhét Thời Tư Nam vào trong xe.
Thời Tư Nam khóc lóc đập vào cửa kính xe: "Mẹ, đừng đối xử với con như vậy..."
Ninh Thư không đếm xỉa tới dáng vẻ hết sức đáng thương của Thời Tư Nam, nói hết lời mà vẫn không chịu nghe, bây giờ Ninh Thư chẳng thèm nói gì nữa.
Ninh Thư lái xe, Thời Tư Nam kéo cánh tay Ninh Thư, cầu xin: "Mẹ, con không muốn chuyển trường, con sắp thi đại học tơi nơi rồi."
Ninh Thư hất tay Thời Tư Nam ra, bây giờ cô đang lái xe, cứ lôi lôi kéo kéo tay cô thế này sẽ gây ra tai nạn chết người mất.
Ninh Thư tỏ ra lạnh lùng còn Thời Tư Nam bên cạnh khóc thút thít, lấy điện thoại di động ra định gọi cho ông ngoại.
Ninh Thư tóm lấy điện thoại di động trong tay Thời Tư Nam, ném xuống hàng
ghế phía sau.
Thời Tư Nam kinh ngạc nhìn Ninh Thư đầy khiếp sợ, nước mắt lại tuôn ra như mưa: "Mẹ, sao mẹ có thể làm như thế, mẹ quá đáng lắm rồi."
"Mẹ, con không muốn chuyển trường, mẹ có thể tôn trọng nguyện vọng của con một chút không, con đâu phải con rối cho người ta thích đặt đâu thì đặt chứ." Thời Tư Nam có chút vụn vỡ, hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh lùng liếc nhìn Thời Tư Nam: "Tôn trọng nguyện vọng gì của con cơ, bây giờ những thứ con ăn, những đồ con mặc đều là một tay mẹ mua cho, nhờ có mẹ con mới tồn tại được đấy. Chờ tới lúc con có thể tự nuôi sống bản thân, có thể tự lập thì hãy nói chuyện nguyện vọng hay tự do gì đó với mẹ."
Ninh Thư lái xe đến một trường học ở ngoại ô thành phố, đây là một ngôi trường quản lý theo kiểu quân đội, hoàn toàn khép kín.
Thời Tư Nam đứng trước cổng trường nhìn tường vây cao ngút, cổng trường bằng thép cũng rất cao, hoàn toàn không nghe được tiếng động gì bên trong.
Thời Tư Nam trong lòng có chút sợ hãi, gào lên với Ninh Thư: "Mẹ..."
Ninh Thư lôi Thời Tư Nam đi vào trường, chuyển học bạ của con bé sang trường này.
"Mẹ, đừng làm như vậy với con, rốt cuộc con đã làm sai điều gì?" Thời Tư Nam khóc lóc, gào lên với Ninh Thư: "Con không muốn học ở cái trường này."
Cơ sở vật chất của trường mới không bằng trường cũ, những học sinh ở trường cũ đều thuộc cùng một tầng lớp với cô bé, đều là con nhà có tiền có thế.
Phải thích ứng với một ngôi trường mới lại từ đầu, Thời Tư Nam có chút sợ hãi.
"Chẳng phải con muốn vào đại học sao, ở ngôi trường này con có thể chuyên tâm học hành, ôn luyện cho kì thi sắp tới." Ninh Thư giao Thời Tư Nam cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Thời Tư Nam học là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, trên người toát ra một phong thái hung dữ, đanh thép.
Ninh Thư tặng máy vi tính và một số thiết bị thể dục thể thao cho nhà trường với điều kiện là họ phải huấn luyện Thời Tư Nam cho thật tốt.
Ninh Thư còn tịch thu thẻ ngân hàng và điện thoại di động của Thời Tư Nam, Thời Tư Nam nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ, không có những thứ này con phải làm sao?"
"Học phí và tiền ăn uống mẹ đã đóng cho con rồi, ở trong trường con hoàn toàn không cần phải tiêu đến tiền." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
"Mẹ..." Thời Tư Nam vẫn muốn van xin Ninh Thư.
Giáo viên chủ nhiệm nói với Thời Tư Nam: "Thời Tư Nam, mời em vào trong lớp."
Lời nói của giáo viên chủ nhiệm chẳng khác nào mệnh lệnh.
Thời Tư Nam cắn môi, bước vào lớp.
Ninh Thư nói với giáo viên chủ nhiệm: "Đứa trẻ này phiền cô giáo chăm lo giúp tôi, còn nữa ngoài tôi ra, không cho phép bất kì ai đón con bé đi, nếu có người muốn vào thăm nó thì phiền cô gọi điện thoại báo với tôi, tôi cho phép thì mới được vào thăm."
"Được."
Ninh Thư thu xếp chuyện cho Thời Tư Nam xong liền rời khỏi trường.
Ngôi trường quản lý theo kiểu quân đội này thường dành cho bọn trẻ có tính kỷ luật quá kém hoặc nghiện internet nặng. Trường cực kì nghiêm khắc, việc gì cũng phải tự lăn xả mà làm, quan trọng nhất chính là phải rèn luyện thể chất.
Thân thể mỏng manh yếu đuối mà phải phơi mặt giữa trời nắng, chạy vòng quanh thao trường, ăn cơm tập thể, ngủ phòng nhiều người, tự giặt quần áo, bên cạnh không có người hầu chỉ có thể dựa vào chính mình, một tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng phải động tay vào việc gì như Thời Tư Nam liệu có chịu nổi không.