Ninh Thư đã sớm hết kiên nhẫn với Thời Tư Nam, khuất mắt thì sẽ không còn phiền muộn nữa, quan trọng nhất là kiểu trường này một tháng chỉ được nghỉ đúng một ngày.
Như vậy cũng có thể tách Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành ra.
Ra khỏi trường học, Ninh Thư đến một câu lạc bộ. Câu lạc bộ này rất xa hoa, Ninh Thư đỗ xe trước cửa, chăm chú quan sát.
Câu lạc bộ này chính là của Tịch Mộ Thành, quan trọng là trong đây tàng trữ những thứ bẩn thỉu, ô uế, lợi nhuận kếch xù nhất không phải đến từ ma túy thì là đến từ bán dâm, ở đây có cả hai thứ này.
Hơn nữa cái câu lạc bộ này còn thuộc phân khúc cao cấp, chuyên dành cho những tay chơi lắm tiền nhiều của tới mua vui.
Bằng không, Tịch Mộ Thành sao có thể có nhiều vốn liếng như vậy, chỉ dựa vào số tiền cỏn con mà ông bác cả rẻ mạt của cô, cũng là cha hắn cuỗm đi năm đó, sao có thể phát triển thành như bây giờ.
Câu chuyện này kể ra phải đặt tên là "Ông chồng XXX của tôi."
Câu lạc bộ này là do Thời Lệ Na phát hiện ra, nếu đã coi Tịch Mộ Thành là đối thủ cạnh tranh hàng đầu thì Thời Lệ Na không thể không điều tra Tịch Mộ Thành.
Lại còn biết được Tịch Mộ Thành không phải là con ruột của bác cả, còn điều tra ra được thế lực nào đấy của Tịch Mộ Thành, nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị xe đâm chết.
Tài xế chủ động nhận tội, nói là uống rượu say gây ra tai nạn, dẫu tài xế có bị tống vào tù thì Thời Lệ Na cũng chết rồi, chẳng thể sống lại được.
Ninh Thư quét tầm mắt một lượt câu lạc bộ, muốn vào bên trong cần thêm một chút thời gian, hơn nữa cũng không hề dễ chút nào, nhưng mà dẫu có là thùng sắt thì cũng sẽ tìm ra kẽ hở thôi.
Ninh Thư quyết định tìm tới thám tử tư.
Mục đích là để nắm được tình hình câu lạc bộ này của Tịch Mộ Thành, đặc biệt cô còn muốn lấy được bằng chứng buôn ma túy và bán dâm trong câu lạc bộ.
Ninh Thư không tiếc tiền, thám tử tư là những tay được sinh ra để chuyên dạo chơi tại những dải đất xám xịt.
"Ảnh hay video đều được." Ninh Thư nói với tay thám tử tư.
Ninh Thư lấy từ trong túi ra mấy chồng tiền: "Anh lấy số tiền này đi đút lót cho nhân viên trong câu lạc bộ, nếu mua chuộc được thì cứ mua chuộc."
Tay thám tử tư ôm tiền, nhận nhiệm vụ, song lại nói với Ninh Thư: "Chuyện này tôi và cô phải giữ bí mật tuyệt đối, thế lực đứng phía sau câu lạc bộ này không hề đơn giản, nếu cô nói hết ra tôi không còn cách lăn lộn tiếp nữa."
Ninh Thư gật đầu: "Được."
Dặn dò thám tử tư xong xuôi, Ninh Thư tới công ty làm việc.
Bỗng dưng cảm thấy tâm trạng rất tốt, không có Thời Tư Nam ở bên cạnh, cô không còn cảm thấy muốn phát điên nữa.
Chập tối Ninh Thư tan làm, trở về biệt thự. Bước vào nhà liền thấy Tịch Mộ Thành ngồi trong phòng khách đang ngóng về phía cửa, vẻ mặt hắn có chút hoài nghi xen lẫn lo lắng.
Tịch Mộ Thành chốc chốc lại nhòm ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã nhá nhem tối.
Ninh Thư trong lòng bật cười một tiếng, nhãi con cứ chờ tiếp đi ha.
Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư đã về nhưng cũng không tiện hỏi cô Thời Tư Nam đi đâu rồi, nhìn hắn có vẻ rất sốt ruột.
Tịch Mộ Thành đi tới trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư cố tình đụng phải Tịch Mộ Thành, người Tịch Mộ Thành không hề lắc lư, vẫn đứng vững vàng.
Mà hắn vẫn còn đang bị thương.
Cho nên có thể thấy vũ lực của Tịch Mộ Thành không kém, từ nhỏ đã phải lăn lộn khắp nơi, cũng phải có chút năng lực phòng thân thôi.
Hẳn là tinh thông môn võ bắt tóm và vật lộn.
Xem ra muốn tiếp cận hắn có chút khó khăn đây.
Tịch Mộ Thành nheo mắt nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: "Chị đụng phải em mà không xin lỗi một câu sao?"
Ninh Thư nói: "Xin lỗi nha, chị đi gấp quá."
Tịch Mộ Thành quan sát Ninh Thư, ánh mắt hắn mang theo hoài nghi, rõ ràng là phát giác ra người phụ nữ trước mặt hắn có chút vũ lực.
Hắn còn không biết "bà chị" này của mình còn biết vật lộn nữa.
Ninh Thư đi lên lầu, vừa mới vào phòng ngủ thì điện thoại trong túi liền rung lên, là điện thoại của Thời Tư Nam.
Ninh Thư thẳng tay cúp điện thoại, tháo sim ra, ném vào bồn cầu, xả nước đi.
Tịch Mộ Thành ở dưới lầu nghe thấy tiếng nhắc tổng đài trong điện thoại liền nhíu chặt mày, cứ ngóng ra phía cửa.
Lúc Ninh Thư xuống lầu thấy Tịch Mộ Thành đang lê cái chân què của mình đi tới đi lui trong phòng khách.
Thế này gọi là gì, miệng thì nói là phải trả thù lên người Thời Tư Nam nhưng sâu thẳm trong lòng lại lo lắng cho Thời Tư Nam.
Đúng là gái đĩ
già mồm. (→_→)
Tịch Mộ Thành lại nhấc điện thoại gọi cho Thời Tư Nam nhưng kết quả vẫn vậy.
Ninh Thư nhàn nhã uống nước, mài có gọi nghìn cuộc cũng không gọi được đâu nhóc à.
Không chỉ vứt sim, Ninh Thư còn xóa hết những tài khoản mạng xã hội của Thời Tư Nam, cái nào không xóa được thì đổi luôn mật khẩu.
Cho dù ở trường lên mạng được, Thời Tư Nam cũng không thể liên lạc với những người trong nhà, ngoan ngoãn ở lại trường nha cưng.
Tịch Mộ Thành liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không gọi được, một khí thế mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, vô cùng giận giữ và tán ác, sắc mặt hắn lạnh lẽo tới cực độ.
Tịch Mộ Thành thấy dáng vẻ nhàn nhã của Ninh Thư thì mày càng nhíu chặt hơn, bên ngoài trời đã tối, Thời Tư Nam đến bây giờ vẫn chưa thấy về.
Tịch Mộ Thành vừa bực bội vừa lo lắng.
Trêu ghẹo người ta rồi dần dà không biết trao trái tim cho người ta từ lúc nào.
Lúc ngồi vào bàn ăn, ông cụ đi thăm bạn trở về thấy thiếu mất một người liền hỏi Ninh Thư: "Con bé Tư Nam đâu, sao không xuống ăn cơm?"
Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư chằm chằm.
Ninh Thư uống cạn chén canh, chậm rãi lau tay rồi mới nói với ông cụ: "Con chuyển con bé tới trường quản lý theo kiểu quân đội rồi."
Ông cụ sững sờ: "Sao đùng một cái lại chuyển tới trường đấy, Tư Nam nó không chịu nổi đâu."
"Còn nữa trường đó ít được nghỉ lắm." Ông cụ nhìn Ninh Thư nói tiếp: "Gần đây con quá nghiêm khắc với Tư Nam rồi."
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Tư Nam cũng không còn nhỏ, vài ngày nữa là tròn mười tám tuổi, cũng nên hiểu chuyện rồi."
Tịch Mộ Thành bóp chặt đôi đũa trong tay, khớp xương hiện lên trắng ởn, hắn nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh tới thấu xương.
Ông cụ lại nói thêm: "Vài ngày nữa là tới tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tư Nam."
"Con sẽ tới trường đón con bé về tham dự bữa tiệc, xong xuôi lại đưa nó trở lại trường." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
"Tùy con, bây giờ mọi chuyện do con toàn quyền quyết định." Ông cụ bây giờ rất ít khi xen vào chuyện trong nhà, có chiều hướng muốn nghỉ hưu, rảnh rỗi thì cùng mấy ông bạn già tham gia những hoạt động dành cho người già.
Thế nhưng cổ phần trong tay ông cụ vẫn là nhiều nhất, nhìn thì có vẻ là Ninh Thư quản lý mọi chuyện nhưng những quyết sách quan trọng vẫn là ông cụ quyết định.
Tịch Mộ Thành lạnh lùng nhìn Ninh Thư, hồi sáng mọi người mới không cho phép Thời Tư Nam ra nước ngoài, chớp mắt cô đã tống Thời Tư Nam vào trường học quản lý theo kiểu quân đội.
"Bà chị, chị đang sợ điều gì?" Tịch Mộ Thành nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói với Ninh Thư.
"Sợ bị chó nhắm vào đó." Ninh Thư đáp trả lại.
Thời Tư Nam là chiếc bánh bao thơm ngào ngạt, còn Tịch Mộ Thành chính là một con chó.
Tịch Mộ Thành cong khóe môi: "Thứ có thế khiến người ta phải nhằm vào, là hàng tốt, người ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách để có được."
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ gãy hết răng chó thôi."
Tịch Mộ Thành nheo mắt: "Thứ phải lao tâm tổn sức mới lấy được thì mới là hàng tốt, không đúng, có được thứ đó rồi phải hủy hoại nó cho đã thì mới cảm thấy sảng khoái trong người. Đồ của em thì vĩnh viễn thuộc về em, có làm hỏng cũng không cho người khác."
Ninh Thư: Tiện nhân...
Thứ đồ mà hắn nói hẳn là Thời Tư Nam rồi.
Rõ là không dưng lại kết thù kết hận với nhà họ Thời, đây là ân oán giữa anh em nhà họ Thời, liên quan quái gì tới một kẻ không mang dòng máu nhà họ Thời như Tịch Mộ Thành chứ.