Ninh Thư nhìn Tịch Mộ Thành vịn vào tường, chân khép nép thì trong lòng trào lên từng luồng sát khí, dứt khoát muốn thẳng tay khiến hắn đau đớn.
Tịch Mộ Thành đau đến mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa trên trán, mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Thư, không khí xung quanh hoàn toàn ngưng trệ.
Thời Tư Nam vội vã nhảy xuống giường, chắn trước mặt Ninh Thư, giơ lên một chiếc hộp được đóng gói rất khéo léo.
"Mẹ..." Thời Tư Nam nói với Ninh Thư: "Cậu tới tặng quà sinh nhật cho con."
Ninh Thư kéo Thời Tư Nam sang một bên, lạnh lùng nói: "Quà sinh nhật không thể chờ tới bữa tiệc ngày mai rồi tặng à?"
"Cậu muốn tạo cho con một bất ngờ lớn." Thời Tư Nam vội vàng nói: "Cậu cũng bảo hôm nay có quà, ngày mai cũng có quà."
"Con im mồm, mẹ không hỏi con." Ninh Thư la mắng: "Đêm hôm khuya khoắt mà còn tới phòng tặng quà cho con, hắn là cậu con, là đàn ông bên ngoài, ở thời cổ đại ngay cả anh em ruột cũng phải kiêng dè, không được tùy tiện vào trong khuê phòng của con gái, hắn lại chỉ là cậu của con nữa."
Thời Tư Nam bị Ninh Thư giáo huấn thì sững sờ, lập tức nói: "Thời đại nào rồi cơ chứ."
Cho dù thời đại đã thay đổi song khoảng cách giữa nam và nữ vẫn còn, mà hơn nữa tâm tư của Tịch Mộ Thành đối với Thời Tư Nam rất khó lường.
Chẳng lẽ Thời Tư Nam lại không có cảm giác khác thường mà một cô gái nên có sao?
Tịch Mộ Thành coi con bé là bậc con cháu hay là một người phụ nữ, Thời Tư Nam phải cảm nhận rõ chứ.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, cảm thấy phổi sắp nổ tung rồi, nếu không phải Thời Tư Nam là nhân vật chính của bữa tiệc ngày mai thì Ninh Thư thật muốn cho con bé này mấy cái bạt tai, cho thành mặt lợn luôn.
Thật may đây không phải là con gái của mình.
Ninh Thư không thèm đếm xỉa tới Tịch Mộ Thành mặt đã đen như đáy nồi, cô nắm tay Thời Tư Nam lôi đi, tới gõ cửa phòng ngủ của ông cụ.
Ông cụ đã đi ngủ rồi, mơ màng ra mở cửa, thấy Ninh Thư đang nổi giận đùng đùng còn Thời Tư Nam thì tỏ ra bất an, liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Cha, Tịch Mộ Thành rốt cuộc là có ý gì, nửa đêm nửa hôm tới phòng của Tư Nam, hắn muốn làm cái gì?" Ninh Thư nói với ông cụ: "Cha vẫn phải điều tra cho kĩ cái tên Tịch Mộ Thành này."
"Ngoại, cậu tới phòng vì muốn tặng quà sinh nhật cho cháu." Thời Tư Nam nói.
Ông cụ cười nói: "Tặng quà thôi mà, mai cha nói với nó, bảo nó chú ý một chút."
"Cha." Ninh Thư nhíu chặt mày nói.
"Đi ngủ thôi." Ông cụ nói: "Có tuổi rồi không được thức khuya."
Ông cụ nói xong liền đóng cửa lại.
Ninh Thư thở dài một hơi, lôi Thời Tư Nam tới phòng ngủ của mình, nói: "Con ngủ ở đây đi."
Thời Tư Nam nắm chặt món quà Tịch Mộ Thành tặng trong tay, tới bây giờ vẫn chưa mở ra, cũng không biết bên trong là thứ gì.
Thời Tư Nam thấy Ninh Thư định rời đi, vội lên tiếng hơi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
"Đi thăm cậu của con." Ninh Thư trả lời.
Thời Tư Nam lập tức nói: "Mẹ, giữa con và cậu chẳng có chuyện gì cả. Mẹ, đừng đánh nhau với cậu nữa."
Đợi tới khi xảy ra chuyện gì thì mọi thứ đã muộn rồi.
Ninh Thư muốn thẳng tay phế luôn Tịch Mộ Thành nhưng Tịch Mộ Thành lăn lộn trong giới xã hội đen nên tinh thần cảnh giác rất cao, hai lần có thể khiến Tịch Mộ Thành chịu thua đều là nhờ vào mánh khóe cả.
Ninh Thư thấy Thời Tư Nam cứ lôi kéo mình thì hất tay con bé, ra mở cửa, giọng nói của Thời Tư Nam từ phía sau truyền đến.
"Mẹ, bây giờ mẹ thật đáng sợ, chẳng trách cha bỏ chúng ta mà đi. Sao mẹ cứ không tin con chứ."
Ninh Thư hơi đứng hình, cô đáng sợ?
Ninh Thư bỗng nhiên muốn cười, kẻ đáng sợ phải là cái kẻ lòng đầy thù hận, muốn dồn người nhà họ Thời tới chỗ chết, chính là Tịch Mộ Thành kia kìa.
Trong thế giới của Thời Tư Nam, chỉ cần không chiều theo ý con bé, không tốt với con bé thì chính là đáng sợ.
Thế nhưng tại sao Tịch Mộ Thành đối xử với Thời Tư Nam tệ bạc như vậy mà Thời Tư Nam vẫn một lòng với hắn?
Ninh Thư mỉm cười, cô chính là đáng sợ như vậy đấy!
Ninh Thư tới phòng của Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành đã không còn ở đó nữa rồi.
Ninh Thư nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ khởi động, cô nhìn qua cửa sổ thì thấy Tịch Mộ Thành đang lái xe rời khỏi biệt thự.
Trở về phòng ngủ, Ninh Thư thấy Thời Tư Nam vẫn chưa ngủ, trong tay còn cầm món quà Tịch Mộ Thành tặng.
"Ngủ
đi, không còn sớm nữa rồi, ngủ còn bồi bổ tinh thần." Ninh Thư nói với Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam có chút bất an nằm xuống, nhìn Ninh Thư nằm bên cạnh, mím môi nói: "Mẹ, con..."
Ninh Thư xoay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ngủ đi, ngày mai thể hiện cho tốt."
Thời Tư Nam thấy Ninh Thư bình thản như vậy thì trong lòng lại càng không yên, không nói lời nào với Ninh Thư nữa.
Thời Tư Nam trở mình, nằm quay lưng với Ninh Thư, lén lút mở quà. trong hộp là một sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo, bên trên còn có một viên đá quý màu hồng phấn.
Thời Tư Nam nắm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, khẽ mỉm cười. Đây là món quà đầu tiên Thời Tư Nam nhận được trong dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Ngày hôm sau, mọi người trong biệt thự đều bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc vào buổi tối. Phòng khách của biệt thự rất lớn, thừa sức tổ chức tiệc tùng. Bên trong tháp sâm-panh cao ngất, bày biện đủ thứ cao lương mỹ vị. Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm đi lại không ngớt.
Đêm hôm qua sau khi lái xe ra khỏi biệt thự, Tịch Mộ Thành chưa quay về, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mà vẫn chưa thấy hắn đâu.
Nhà thiết kế đang make up cho Thời Tư Nam.
Ninh Thư đẩy cửa ra, đi vào, thấy Thời Tư Nam được trang điểm rất xinh đẹp thì tươi cười nói: "Tư Nam xinh lắm, sinh nhật vui vẻ nha."
"Cảm ơn mẹ."
Ninh Thư thấy một sợi dây chuyền trên cổ Thời Tư Nam, hỏi: "Sợi dây chuyền này là nhà thiết kế kết hợp cho con hả?"
Thời Tư Nam vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, con thấy sợi dây chuyền này rất đẹp nên tự mình đeo lên."
Ninh Thư nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, chắc là Tịch Mộ Thành tặng cho chứ gì.
Thời Tư Nam thấy Ninh Thư cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền liền bất giác đặt tay lên sợi dây, nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ, con cảm thấy hơi lo."
"Không có chuyện gì đâu, lát nữa mẹ đi cùng con."
Khách khứa bắt đầu tới rồi.
Khi khách đã tới đông đủ, ông cụ đứng ra nói lời cảm ơn, trong tràng pháo tay vang dội Ninh Thư dắt tay Thời Tư Nam chậm rãi bước xuống lầu.
Thời Tư Nam có chút căng thẳng, Ninh Thư vỗ nhẹ vào tay con bé, nói: "Không sao đâu."
Ninh Thư dẫn Thời Tư Nam đi chào hỏi bề trên, với người lạ Thời Tư Nam có chút cẩn trọng, Ninh Thư bảo xưng hô thế nào thì con bé cứ theo vậy mà xưng hô, không nói thêm câu nào, cả người có vẻ không được tập trung cho lắm.
Thời Tư Nam chốc chốc lại quét mắt một lượt nhìn khắp căn phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu của mình đâu.
Trong lòng có chút hụt hẫng, chắc chắn là chuyện xảy ra tối qua đã làm cậu giận rồi.
Thời Tư Nam chạm tay vào sợi dây chuyền trên cổ, cô bé rất mong cậu sẽ tới tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Trong mắt Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành chính là người thiếu vắng tình thương của cha, mặc dù có đôi khi cô bé cảm thấy kì lạ, ở trước mặt người cậu điển trai, tim nó lại rộn ràng xao xuyến.
Thế nhưng trong lòng cô bé thực sự thích người cậu xuất hiện bất ngờ này.
Ninh Thư cũng đảo mắt nhìn xung quanh mà không hề thấy bóng dáng Tịch Mộ Thành. Thằng nhãi này chết ở xó nào rồi.
Ninh Thư còn đang mải miết nhìn xem Tịch Mộ Thành ở góc nào thì tất cả đèn trong căn phòng bỗng nhiên tắt phụt, lập tức gây ra một trận xôn xao.
Ninh Thư phản ứng có điều kiện, nắm chặt cánh tay Thời Tư Nam, lớn tiếng nói: "Các vị không cần lo lắng, chỉ là bị đứt cầu dao, sẽ sửa xong ngay thôi."