Nói chung là ngôi trường này khiến Thời Tư Nam không biết phải làm thế nào, nhịp sống rất nhanh, giờ này phải làm việc này, một giờ sau lại phải làm việc khác.
Thời Tư Nam cơ bản là không tài nào thích ứng nổi cuộc sống nơi đây.
Không có cả tủ ngập quần áo váy vóc để nó thay đổi, nhà trường chỉ phát ba bộ đồng phục giống hệt nhau.
Thời Tư Nam không biết giặt quần áo, quấn áo ngâm nước vẫn còn ướt sũng đã treo lên dây phơi quần áo, cũng không biết đường vắt bớt nước đi.
Cơm ở trường cũng không ngon như cao lương mỹ vị ở nhà khiến Thời Tư Nam ăn không quen, có một lần nó còn ăn phải một con sâu xanh lét lẫn trong rau.
Làm cho Thời Tư Nam cả ngày hôm đó không thèm ăn thêm gì nữa.
Thời Tư Nam sống rất khổ sở ngày qua ngày ngập trong nước mắt, chỉ mong người nhà sớm tới đón mình rời khỏi đây.
Điện thoại di động bị tịch thu, không thể liên lạc với người nhà, Thời Tư Nam có cảm giác mình như bị rơi vào một thế giới khác hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài.
"Mẹ, con không muốn về cái trường kia nữa." Thời Tư Nam cầu xin Ninh Thư.
"Không sao đâu, con sắp thi rồi, lên đại học rồi ắt sẽ rời khỏi trường kia thôi." Ninh Thư hờ hững nói.
Thời Tư Nam có chút vụn vỡ, gào lên chói tai với Ninh Thư: "Mẹ, trước kia mẹ không như thế này. Mẹ, mẹ không thương con nữa."
Ninh Thư cười dịu dàng: "Thương chứ, sao lại không thương được."
"Nhưng tại sao mẹ cứ phải tống con vào cái trường đó? Mẹ, con xin mẹ đấy, sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ." Thời Tư Nam khổ sở van xin Ninh Thư.
Ninh Thư vươn tay xoa đầu Thời Tư Nam, nói: "Bé cưng, ngoan lắm."
Thời Tư Nam cứ như bị kinh sợ, rụt người lại, lặng lẽ rơi nước mắt.
Vừa về tới nhà, Thời Tư Nam liền vọt thẳng vào trong nhà tính tìm ông ngoại cầu xin ông đừng bắt mình tới trường theo kiểu quân đội kia học nữa.
Thời Tư Nam vừa chạy vào phòng khách liền thấy Tịch Mộ Thành đang ngồi trên ghế sô-pha. Không hiểu vì sao vừa nhìn thấy Tịch Mộ Thành, Thời Tư Nam liền che kín mặt, không muốn để Tịch Mộ Thành nhìn thấy vẻ nhếch nhác, thảm hại của mình.
Tịch Mộ Thành nhìn thấy Thời Tư Nam liền đứng lên, đi về phía Thời Tư Nam nhưng mới bước hai bước đã dừng lại.
Ánh mắt quét một lượt Thời Tư Nam nói: "Sao thế, thấy cậu mà không chào một tiếng là sao?"
Thời Tư Nam cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Cậu."
Ánh mắt của Tịch Mộ Thành quan sát người Thời Tư Nam một lượt khiến mặt Thời Tư Nam hơi nóng lên, Tịch Mộ Thành lên tiếng: "Hừm, gầy đi không ít."
Thời Tư Nam nghe được câu này của Tịch Mộ Thành thì sống mũi cay xè, thiếu chút nữa khóc òa lên.
Ninh Thư để xe vào ga-ra xong, vào phòng khách liền nhìn thấy Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành đứng đối diện với nhau, giữa hai người có một bầu không khí vô hình rất khó nói.
Ninh Thư đi tới nắm tay Thời Tư Nam: "Đi lên lầu tắm, ông ngoại sắp về rồi đấy."
Thời Tư Nam vẫn cúi đầu, theo Ninh Thư lên lầu, Thời Tư Nam có cảm giác ánh mắt Tịch Mộ Thành vẫn dõi theo mình.
Trong lòng Thời Tư Nam trào dâng một cảm xúc ấm áp, ít nhất thì cậu vẫn quan tâm tới mình, không lạnh lùng vô tình như mẹ.
Thời Tư Nam tắm xong lấy từ tủ quần áo ra một chiếc váy xinh xắn được may vô cùng tinh tế, soi gương ướm thử lên người, nhận ra mặt mình bây giờ không hợp với bộ váy này cho lắm.
Trước đây mặc vào rất đẹp nhưng ở trường phải dãi nắng nên bây giờ da Thời Tư Nam đen đi nhiều, cảm giác mặc vào không được đẹp như ngày trước.
Thời Tư Nam cắn chặt môi, với tay lấy đồ trang điểm trên bàn phấn thoa lên cổ và mặt một lớp phấn, như thế này mới dễ nhìn hơn.
Ninh Thư chờ Thời Tư Nam ở ngoài cửa, lúc Thời Tư Nam bước ra, Ninh Thư thấy da của Thời Tư Nam đã trắng lên mấy tông.
Trang điểm rồi hả?
Thời Tư Nam bị Ninh Thư nhìn chằm chằm thì có chút mất tự nhiên, gào lên: "Mẹ."
"Hả, ông ngoại của con về rồi đấy." Ninh Thư lên tiếng.
Thời Tư Nam lập tức bám vào tay vịn cầu thang chạy như bay xuống lầu. Ninh Thư ở trên lầu còn nghe rõ mồn một Thời Tư Nam làm nũng với ông cụ, chung quy vẫn là nhõng nhẽo không muốn trở về cái trường kinh khủng kia.
Nói tóm lại với Thời Tư Nam, học ở cái trường kia chính là một nỗi khiếp sợ.
Ông cụ lúc trước phản bác Ninh Thư, không để cô cho Thời Tư Nam ra nước ngoài nên lần này cũng không tiện phản đối. Ông cụ cười tít mắt nói
với Thời Tư Nam rằng mẹ con cũng là vì muốn tốt cho con.
Cả người Thời Tư Nam đều ngây dại, muốn òa khóc nhưng nghĩ trên mặt mình còn đang trang điểm nên lại nuốt nước mắt ngược vào trong.
Ông cụ thấy Thời Tư Nam như vậy, nói: "Xem này, tới trường đó khiến Tư Nam mãnh mẽ hẳn lên."
Ninh Thư: Ha ha ha ha...
Tịch Mộ Thành hờ hững nói: "Tư Nam là con gái cả trong nhà vốn dĩ không cần phải tới cái trường đó để mà lãng phí thời gian, có những chuyện cơ bản không cần nó phải tự mình làm, rõ thật là phí phạm thời gian. Thời gian giặt quần áo chẳng thà để mà học những thứ có ích, tạo ra nhiều giá trị còn hơn."
"Tư Nam sinh ra không phải là để giặt quần áo với gấp chăn."
Thời Tư Nam thấy Tịch Mộ Thành nói giúp cho mình thì trong lòng vô cùng cảm động, khẽ nói với Tịch Mộ Thành: "Cảm ơn cậu."
Tịch Mộ Thành cười lên, phóng ánh nhìn về Ninh Thư đang đứng ở cầu thang, khóe miệng ngoác rộng, ngập ý chế nhạo mà khinh miệt. Hắn nói với Thời Tư Nam trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Thư: "Cậu là cậu của cháu, yêu thương cháu thì cũng phải thôi."
Ninh Thư tỏ ra lạnh lùng, không thèm để ý tới những lời giễu cợt và khiêu khích của Tịch Mộ Thành.
Ông cụ lên tiếng: "Chớ có nghĩ ngợi nhiều, mai là tới tiệc mừng sinh nhật tuổi mười tám của cháu rồi, phải thật xinh đẹp và vui vẻ nha."
Thời Tư Nam mè nheo hồi lâu mà vẫn không thuyết phục được ông ngoại nên con bé hết sức rầu rĩ.
Ăn tối xong Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Tối nay con ngủ với mẹ."
Ninh Thư chính là sợ đêm xuống sẽ xảy ra chuyện, nhỡ Tịch Mộ Thành bộc phát thú tính, mà sau mười hai giờ đêm thì Thời Tư Nam tròn mười tám tuổi rồi.
Trong lòng Thời Tư Nam rất giận việc mẹ đối xử với mình lạnh lùng hà khắc, con bé nói: "Con có phải trẻ con nữa đâu, con tự ngủ một mình được. Chẳng phải mẹ bảo con phải tự lập còn gì?"
Cái miệng giỏi cãi ghê nha.
Thế mà trước mặt Tịch Mộ Thành thì chẳng khác nào bị cắt mất lưỡi.
Ninh Thư không nói gì, trở về phòng của mình bày Tụ Linh trận tu luyện một lúc.
Khoảng gần mười giờ, Ninh Thư lấy chìa khóa mở cửa phòng Thời Tư Nam ra. Tối nay cô tính ngồi xổm canh giữ phòng của Thời Tư Nam.
Ninh Thư mở cửa ra thì thấy Tịch Mộ Thành đang ngồi bên mép giường còn Thời Tư Nam thì ngồi trên giường.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư đi vào lập tức lúng túng, lo sợ hét lên: "Mẹ!"
Tịch Mộ Thành ngoảnh đầu lại lúc nhìn thấy Ninh Thư còn nhếch môi với cô, không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
Ninh Thư ngực muốn bốc hỏa, tay nắm thành nắm đấm toan giáng xuống mặt Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành nhanh như chớp bắt được quả đấm của Ninh Thư, nhếch môi nói: "Từng bị một ăn một vố, em còn không biết đường đề phòng chắc?"
Ninh Thư cười lạnh một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy tới phòng Tư Nam định giở trò gì?"
Tịch Mộ Thành bật cười một tiếng: "Chị nghĩ... Au..."
Tịch Mộ Thành còn chưa nói hết câu thì cảm giác thân dưới truyền tới một trận đau điếng. Hắn cúi xuống thì thấy một chân của Ninh Thư đang đạp vào của quý của mình.
Nơi mỏng manh dễ vỡ nhất trên cơ thể đàn ông bị ăn một đòn nghiêm trọng, Tịch Mộ Thành nhất thời đau tới mức khom cả lưng.
Ninh Thư rút nắm đấm đang nằm trong tay Tịch Mộ Thành về, không có tay thì bà đây vẫn còn chân nhé.
"Cậu ơi." Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành có chút lo lắng.