Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 801: Hello, Cậu! 36


trước sau

Mặt mày Tịch Mộ Thành tái xanh, không thể chấp nhận nổi người trước mặt này là người làm hắn ngày nhớ đêm mong, bóng dáng mà hắn cứ nghĩ đến thì cả người khô nóng, không nhịn được muốn làm một lần.

Điều Tịch Mộ Thành không chấp nhận nổi nhất chính là, dù Thời Tư Nam biến thành dáng vẻ này, nhưng vẫn có một lực hấp dẫn khiến hắn không thể cưỡng lại được.

Bây giờ cơ thể hắn lại có biến hóa, muốn áp Thời Tư Nam tròn quay này dưới thân mà lăn lộn. 

Tịch Mộ Thành cảm giác như gặp quỷ vậy, sao Thời Tư Nam đã hoàn toàn thay đổi rồi, mà cơ thể hắn vẫn còn ham muốn với cô nàng? Cơ thể hắn lại bắt đầu rục rịch, phía dưới căng cứng, gần như không thể khống chế được dục vọng đang bộc phát ra.

Nhìn biểu cảm trên mặt Tịch Mộ Thành liên tục thay đổi, cuối cùng là vẻ mặt đông cứng lại, Ninh Thư có thể cảm nhận được trong lòng hắn có sự chua xót và thoải mái không thể diễn tả được.

Vừa chua xót lại thoải mái, đúng là không thể tin được. 

Ninh Thư dùng tóc họ làm phép, dù có như thế nào thì hai người cũng có sức hấp dẫn rất lớn với đối phương.

Trừ khi một bên chết đi.

Ninh Thư chăm chú nhìn Tịch Mộ Thành, phát hiện sắc mặt hắn rất kém, giống như phủ một lớp tro vậy. 

Chân mày cũng xanh xao, gò má và môi thì lại đỏ hồng.

Sức khỏe của Tịch Mộ Thành không tốt rồi.

Ninh Thư nhếch miệng một cái. 

Tịch Mộ Thành không dám nhìn Thời Tư Nam nữa, nhưng con bé lại đang rất vui vẻ, ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn.

Tịch Mộ Thành ưu nhã ngồi lên sofa, nhìn ông cụ nói: “Ông già, không phải, cha, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

“Mày còn có mặt mũi mà quay về à, cút, từ nay mày không còn là người nhà họ Thời nữa.” Ông cụ cứng rắn nói. 

Tịch Mộ Thành nhếch miệng: “Cha, tôi đã làm sai cái gì mà ông đuổi tôi đi chứ?”

Tai nạn xe, bắt cóc, những việc này đều là hắn ở phía sau gây ra, nhưng lại không có chứng cứ, cho nên cũng không liên quan gì đến hắn cả.

“Tôi đang sống rất tốt đẹp, ông lại muốn mang tôi đến nhà họ Thời, bây giờ thì muốn đuổi tôi đi, ông coi tôi là cái gì hả?” Tịch Mộ Thành lạnh nhạt nói. 

Thời Tư Nam nghe ông cụ muốn đuổi Tịch Mộ Thành đi thì vội vàng nói: “Ông ngoại, cậu đã làm sai cái gì sao? Chúng ta là người thân mà, ông đừng đuổi cậu đi.”

“Cháu...” Ông cụ tức không nói nên lời, nhịn không được che ngực, sắc mặt xanh mét nói: “Chúng mày thích làm thế nào thì làm như thế đi.”

Y tá đẩy ông cụ về phòng nghỉ ngơi. 

Ninh Thư biết rõ suy nghĩ trong lòng ông cụ, thôi thì cứ để Tịch Mộ Thành trong tầm mắt thì tốt hơn.

Cô cho hai người vệ sĩ canh ở cửa phòng ông cụ, đồ ông cụ ăn cô cũng phải xem trước xem có độc hay không.

Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư cảnh giác như thế thì bật cười một tiếng, vẻ mặt châm chọc. 

Ở lại biệt thự, hắn luôn tránh Thời Tư Nam, con bé lượn trước mặt, hắn cũng làm bộ như không thấy.

Thời Tư Nam luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Tịch Mộ Thành, nhưng ông ngoại và mẹ đều ở nhà, nó không dám lộ liễu quá.

Khi đến nửa đêm, nó gõ cửa phòng Tịch Mộ Thành. 

Tịch Mộ Thành mở cửa ra thấy nó thì xoắn xuýt muốn chết, nhìn nó như thế, hắn thực sự không chịu nổi, mắt hắn cay lên, nó đã mập đến nỗi có thể chắn luôn cái cửa rồi.

Nhưng thân thể của hắn lại đang ham muốn cô gái trước mắt này, nhanh chóng muốn cùng nó “vận động”.

Cả người như có hai nguồn nóng lạnh đan xen. 

“Cậu, con rất lo cho cậu, thời gian này cậu đi đâu vậy?” Thời Tư Nam chen người vào phòng Tịch Mộ Thành.

Hắn nhẫn nhịn dục vọng trong cơ thể, đóng cửa lại.

“Cậu, cậu không nói lời nào mà đi mất, có biết thời gian này con trải qua như thế nào không chứ?” Cô nàng khóc thút thít nói. 

Tịch Mộ Thành nghiêng đầu đi không nhìn nó, thân dưới của hắn cương cứng như muốn nổ tung vậy.

Cơ thể hắn nhịn không được run lên, bên tai nghe Thời Tư Nam thủ thỉ.

“Mựa...” Tịch Mộ Thành không chịu được, nhắm mắt lại, áp luôn Thời Tư Nam xuống dưới thân, tay chạm vào một nhúm thịt bầy nhầy. 

Tịch Mộ Thành thực sự không nhẫn nại được nữa, trực
tiếp vào luôn việc chính. Nhưng bây giờ Thời Tư Nam quá béo, nhiều tư thế không thể làm được, chỉ có thể theo cách truyền thống.

Tịch Mộ Thành nằm trên người nó, giống như đang nằm trên đệm thịt vậy, rất nhiều mỡ ngấy.

Hắn là một người luôn cao ngạo, muốn kiểu phụ nữ gì mà chả được, không nên ở cùng với phụ nữ như thế này. Nhưng quan trọng là người phụ nữ này lại tràn đầy lực hấp dẫn với hắn. 

Trước kia, Thời Tư Nam thanh thuần, ngọt ngào, xinh đẹp đơn thuần khiến hắn say mê cơ thể trẻ trung của nó, vậy thì còn có thể nói được.

Thế nhưng, bây giờ, nó biến thành thế này, lực hấp dẫn lại vẫn không giảm đi.

Toàn bộ quá trình hắn đều không mở mắt ra, bên tai nghe tiếng kêu của Thời Tư Nam, còn trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ trước kia của nó. 

Tịch Mộ Thành cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung ra vậy, hung mãnh dày vò Thời Tư Nam.

“A...”

Một tiếng thét chói tai vang lên khắp căn nhà, càng ngày càng hét to hơn, hét đến đứt cả phổi. 

Ninh Thư dừng tu luyện lại, nhanh chóng theo tiếng hét đến phòng Tịch Mộ Thành.

Cả ông cụ cũng bị kinh động.

Vệ sĩ đã phá cửa ra rồi, Ninh Thư đi vào trong, nhìn thấy cơ thể đầy mỡ của Thời Tư Nam, và cả Tịch Mộ Thành. 

Thời Tư Nam sợ hãi, không để ý cơ thể không mảnh vải che thân của mình, giọng run rẩy nói: “Cậu, cậu...”

Ninh Thư cầm chăn đắp lên người nó, sau đó nhìn Tịch Mộ Thành.

Hắn đang che ngực mình lại, miệng kêu “hự, hự, hự”, hô hấp dồn dập, vẻ mặt vặn vẹo, thân dưới không khống chế được bắn ra hỗn hợp chất lỏng có cả máu, hơn nữa còn không dừng lại được. 

Thân thể Tịch Mộ Thành co quắp lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, ôm ngực, há to miệng, hô hấp ngày càng dồn dập.

Chất bẩn vẫn còn đang chảy ra dưới thân.

Ông cụ chạy tới nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nói: “Thượng mã phong.” Ông lập tức lắc đầu: “Không cứu được rồi.” 

Mặt Tịch Mộ Thành vặn vẹo, ánh mắt mang theo vẻ quật cường không cam lòng và hận thù. Hắn thấp giọng kêu lên một tiếng, cơ thể giật mạnh hai cái rồi không động đậy nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng chảy ra chất bẩn.

Trong phòng tràn ngập một mùi lạ khó ngửi.

Thượng mã phong chính là hiện tượng tinh dịch tiết ra quá nhiều, khoa học gọi là tình trạng đột tử khi sinh hoạt tình dục. 

Làm tình quá mức kịch liệt, thân thể suy yếu, tác dụng của thuốc kích thích đều có thể khiến tim ngừng đập.

Cơ thể Tịch Mộ Thành đã bị mài mòn, cho dù không ở chung với Thời Tư Nam, thì cũng tự mình xử lý, hoặc là đi tìm phụ nữ khác.

Cơ thể hắn đã khô cạn lại còn làm nhiều lần, như thế tất nhiên có thể bị đột tử rồi. 

Thượng mã phong, hạ mã phong, phong ba lấy mạng người.

“Cậu ơi, cậu...” Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành không còn động đậy nữa, cơ thể co rúm lại, lập tức thê lương kêu lên, cuối cùng không chịu được đảo mắt một cái, hôn mê.

Ninh Thư cho bảo vệ đỡ Tịch Mộ Thành ra ngoài. 

Vệ sĩ đỡ Tịch Mộ Thành ra, Ninh Thư lại mở cửa sổ gian phòng cho bớt mùi.

Cô nhìn thoáng qua Thời Tư Nam không chịu được đã ngất đi, nhặt quần áo lên mặc cho nó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện