Ninh Thư mặc quần áo tử tế cho Thời Tư Nam xong thì ra khỏi phòng, nhìn thi thể Tịch Mộ Thành đang bọc trong chăn ở phòng khách, thỉnh thoảng còn giật một cái.
Để chắc chắn, cô kiểm tra tình trạng của hắn lần nữa.
Mặt Tịch Mộ Thành vặn vẹo, miệng há to, nước dãi chảy ra làm ướt sàn nhà, sắc mặt còn trắng bệch.
Ninh Thư vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, lại sờ động mạch cổ, không còn hô hấp nữa, tim cũng ngừng đập.
Nhiệm vụ khiến Tịch Mộ Thành chết coi như đã hoàn thành, nhưng vẫn còn phải đối phó với đám thuộc hạ của hắn nữa.
Chắc sẽ có người tiếp nhận thế lực của hắn, còn có báo thù cho hắn hay không thì cô không biết.
Ninh Thư hỏi ông cụ: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Túng dục quá độ mà chết thực sự quá khó coi.” Ông cụ cau mày nói: “Tuổi còn trẻ mà chết vì thượng mã phong rồi.”
Cơ thể Tịch Mộ Thành đã như cái vỏ rỗng rồi, kiệt sức cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.
“Gọi người hỏa táng đến đem thi thể nó đi hỏa táng đi, dù sao nó cũng là người nhà họ Thời.” Ông cụ nói: “Làm tang lễ đi.”
Tang lễ này là làm cho người sống nhìn.
Ninh Thư vâng một tiếng, vừa lấy điện thoại ra thì nghe thấy một tiếng gọi thương tâm: “Cậu ơi...”
Tiếng gọi này vừa chói tai lại vô cùng đau đớn, làm Ninh Thư suýt thì ném điện thoại trong tay đi.
Ngay cả ông cụ cũng không nhịn được phải che ngực lại.
Thời Tư Nam hôn mê đã tỉnh lại, chạy bình bịch từ trong phòng ra, mỡ trên người run lên, nhào tới bên người Tịch Mộ Thành.
“Cậu, con không tin cậu đã chết, cậu ơi...” Thời Tư Nam khóc không ngừng, trong lòng nó, không chuyện gì là cậu không làm được cả, ai cũng có thể chết nhưng không thể là cậu được.
Đến lúc này nó vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ, tim như bị ai đó bóp chặt lấy, không thể thở nổi.
Trong lòng Thời Tư Nam như tro tàn, nó không thể nghĩ được, nếu như không có cậu thì cuộc đời nó sẽ thế nào.
Không có cậu thì nó sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!
Thời Tư Nam ôm thi thể Tịch Mộ Thành gào khóc, đáng thương nói: “Cậu, tỉnh lại đi, cậu ơi, Tư Nam sợ lắm.”
Toàn thân nó bắt đầu lạnh đi, bộ dạng hốt hoảng, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể vậy.
Ninh Thư gọi điện cho người hỏa táng, lát sau đã có người đến chuyển thi thể Tịch Mộ Thành đi.
“Không cho phép các người động đến cậu tôi, cậu chưa chết, chưa chết mà.” Thời Tư Nam ôm chặt người Tịch Mộ Thành không dám buông tay, nói: “Đừng mà, đừng tổn thương cậu tôi.”
Nhân viên hỏa táng không có cách nào, đành nhìn ông cụ đang ngồi trên xe lăn, hỏi: “Có hỏa táng hay không đây?”
Ninh Thư gật đầu: “Có chứ.”
“Mẹ, đừng làm như thế...” Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư cầu xin: “Đừng làm hại đến cậu mà, cậu không chết.”
Nó không tin Tịch Mộ Thành lại chết đột ngột như thế, còn là ngay lúc đang mây mưa với nó nữa chứ.
Ninh Thư không nhìn ánh mắt cầu xin của nó, gọi mấy người bảo vệ đến kéo nó ra.
Thời Tư Nam đau lòng gào thét, nhìn thấy nhân viên hỏa táng khiêng thi thể Tịch Mộ Thành đi, nó giằng co muốn xông đến.
Thời Tư Nam rất nặng, lại thêm vẻ điên cuồng, nên sức lực rất lớn, bốn, năm bảo vệ sắp không giữ nổi nó rồi.
Ninh Thư đập thẳng vào gáy nó một cái làm nó ngất đi. Thời Tư Nam bịch một cái ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, mặt đầy nước mắt.
Ông cụ xoa mặt, mệt mỏi nói với Ninh Thư: “Chuyện tang lễ giao cho con xử lý.”
“Vâng, cha đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này mới gần sáng, sức khỏe ông cụ vốn đã kém, bị dày vò như vậy khiến sắc mặt vàng đi, trông rất khó coi.
Người chăm sóc đẩy ông cụ đi nghỉ ngơi.
Bảo vệ đã đi thăm dò xung quanh biệt thự rồi, trong phòng khách chỉ còn lại mình Ninh Thư và Thời Tư Nam đang ngất
nằm dưới sàn.
Người nó rất nặng, Ninh Thư cũng không thể đỡ nó về giường được, chỉ còn cách lấy chăn mỏng đắp lên người cho nó sau đó không để ý nữa.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sofa bắt đầu tu luyện. Gần đây, nhiều chuyện liên tục xảy ra, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cơ thể này đã đến thời kỳ trung niên rồi, lại bận rộn một thời gian như thế, hết trèo tường rồi nhảy xe, cơ thể có hơi không chịu nổi.
Thời Tư Nam bị Ninh Thư đánh ngất đã nhanh chóng tỉnh lại, cũng khoảng hai tiếng đồng hồ, cô còn tưởng nó phải ngủ đến sáng chứ.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu ư?
Thời Tư Nam mơ hồ tỉnh lại, khó nhọc giơ tay xoa cổ, quay đầu nhìn thấy Ninh Thư ngồi trên sofa thì lập tức tức giận hét lên: “Mẹ, con hận mẹ, hận mẹ...”
Đối với sự oán giận và hận ý của nó, mặt Ninh Thư cũng không biểu hiện gì, chỉ thấy không còn gì để nói.
Nếu như người chết là Thời Lệ Na hoặc ông cụ thì chưa chắc nó đã điên cuồng như thế, người thân chết đi thì vẫn còn cậu “an ủi” nó, thậm chí còn an ủi ở nhiều nơi, nhiều tư thế nữa ý chứ...
Thời Tư Nam khóc muốn chạy ra biệt thự, nhưng bị bảo vệ ngăn lại. Nó rất hận những người bảo vệ đáng ghét này, quơ tay mình ra tát lên mặt bảo vệ.
Trên mặt bảo vệ bị móng tay nó cào ra những vết xước đỏ.
Ninh Thư dồn khí vào đan điền quát lên: “Được rồi, náo loạn cái gì chứ, còn chưa đủ mất mặt hả?”
“Thời Tư Nam, giờ con còn chút xấu hổ thì mau cút về phòng mình đi.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Nó dừng tay lại, quay đầu nhìn Ninh Thư, môi mím chặt đến nát ra, trong mắt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.
“Con hận mẹ, hận mẹ chết đi được.” Môi nó cắn chảy cả máu, nói: “Con cứ không biết xấu hổ đó, con thích cậu, yêu cậu, không có cậu thì không thể sống nổi đó.”
“Mặc kệ cậu có phải cậu ruột của con hay không.” Giọng nó khàn khàn, mắt đỏ bừng tiếp tục nói: “Mẹ vốn dĩ không biết thế nào là yêu, trái tim mẹ vừa lạnh vừa cứng như đá vậy, cho nên cha mới bỏ đi. Một người lạnh lùng tuyệt tình như mẹ mới không có ai yêu thương.”
Thời Tư Nam chỉ vào ngực mình, làm lớp thịt trên cánh tay và trước ngực nó đung đưa theo: “Mẹ có biết ở đây khó chịu thế nào không, khó chịu như muốn chết đi vậy.”
Ninh Thư mím môi, vậy thì chết luôn đi cho xong.
“Mẹ, mẹ để cho con đi gặp cậu đi mà.” Sắc mặt nó trắng bệch, khóc lóc cầu xin Ninh Thư.
Bộ dáng Ninh Thư bình tĩnh, đùa cái gì chứ, vừa rồi còn đang chỉ trích cô tuyệt tình, giờ đã quay ra xin xỏ rồi.
Rốt cuộc là đã mắc nợ nó cái gì chứ hả?
Ninh Thư nói với bảo vệ: “Lôi nó về phòng đi.”
“Mẹ ơi, mẹ...” Thời Tư Nam ngạc nhiên nhìn Ninh Thư: “Sao mẹ có thể làm như thế được.”
Nó bị mấy người bảo vệ kéo về phòng, vừa giãy giụa kịch liệt, vừa hét lên với Ninh Thư: “Mẹ, con hận mẹ, mẹ không bao giờ biết thế nào là yêu, mẹ sẽ mãi mãi là một người đáng thương cô đơn, không có ai yêu.”