Mặt Ninh Thư không thay đổi nghe Thời Tư Nam nói, móc móc lỗ tai, còn rủa cô đến chết cũng không có đàn ông nữa đấy.
Kẻ đáng thương không có ai yêu thương ư, cô rất sợ đó nha.
Cô chính là người lạnh lùng vô tình, gây sự vô cớ như thế đó.
Xuỳ! Một người phụ nữ không có được tình yêu của đàn ông thì không được phụ nữ khác tôn trọng sao, phụ nữ chính là thấp kém ở chỗ này.
Cô là một bà cô không ai thèm, không biết yêu, không có một người đàn ông nào yêu cô, Thời Tư Nam ngây thơ xinh đẹp lại lấy cái này đả kích cô.
Được đàn ông yêu thương thì sẽ thể hiện sức hấp dẫn của phụ nữ chắc?
Thời Tư Nam bị bảo vệ lôi vào phòng, Ninh Thư khóa cửa lại, nó ở trong phòng vừa khóc vừa đập mạnh rầm rầm vào cửa.
Ninh Thư không để ý đến nó nữa, nó lại hét to: “Mẹ, mẹ không để cho con đi gặp cậu thì con sẽ chết cho mẹ coi, không có cậu, con cũng không muốn sống nữa.”
Ninh Thư:...
Cô mở cửa ra, hỏi: “Con thật sự muốn đi xem cậu con bị đưa vào lò lửa, sau đó hóa thành một đống tro à?”
“Mẹ nói dối, nói dối.” Thời Tư Nam nghe Ninh Thư nói như thế, lập tức không chịu được, liên tục lắc đầu, nói: “Cậu không thể chết được, không thể nào.”
Nó xông ra ngoài, Ninh Thư liền giữ lại: “Nếu con muốn đi thì mẹ dẫn con đi.”
Ninh Thư lái xe chở nó đến nhà hỏa táng. Lúc này đang có người trang điểm cho Tịch Mộ Thành, trang điểm xong sẽ mang đi hỏa táng.
Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành nằm trên bục không động đậy, lập tức nhào đến, người hóa trang giật mình.
Nó ôm Tịch Mộ Thành gào khóc, cuối cùng Ninh Thư phải kéo nó ra.
Lúc Thời Tư Nam điên lên thì sức lực rất lớn, Ninh Thư phải lấy khí trong đan điền mới có thể kéo được nó.
“Không...” Mắt nó mở thật to nhìn Tịch Mộ Thành bị đẩy vào lò lửa, ngọn lửa vồ lấy cơ thể hắn, cơ thể cậu bị thiêu cháy như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng gì.
Cậu đã chết thật rồi, bỏ lại một mình nó biết làm thế nào đây?
Thời Tư Nam không chịu nổi ngất đi.
Ninh Thư chỉ có thể kéo nó lên xe, cầm theo tro cốt của Tịch Mộ Thành, lái xe trở về biệt thự.
Sau đó, Ninh Thư làm một tang lễ đơn giản. Tuy cô không mời ai đến, nhưng lại có không ít người biết được tin tức tới dự.
Nhiều người tò mò nguyên nhân đột nhiên Tịch Mộ Thành lại chết, nghe đồn là hắn chết do “thượng mã phong”.
Nói chung nhà họ Thời lại bị bọn họ chê cười.
Ninh Thư cũng không để ý. Lúc Tịch Mộ Thành chết, có nhiều bảo vệ nhìn thấy như vậy, nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, “thượng mã phong” dù sao cũng hơn là nói hắn bị nhà họ Thời hại chết.
Ninh Thư không để Thời Tư Nam dự tang lễ, từ khi ở nhà tang lễ về, nó vẫn luôn khóc sướt mướt, mặt tuyệt vọng khổ sở, không thì cũng là đau đớn mà gọi cậu.
Dáng vẻ đó mà xuất hiện ở đám tang thì nhà họ Thời quả thật là không còn mặt mũi nữa rồi.
Cậu cháu loạn luân, cậu lại chết trên người cháu gái ngoại của mình, thật sự là...
“Cô Thời.” Một người đàn ông mặc âu phục đi đến trước mặt Ninh Thư, hắn khoảng hơn 30 tuổi, dù đang mặc vest chăng nữa cũng không che nổi vẻ âm lãnh trên người hắn.
Trong đầu Ninh Thư xoay một vòng, không nghĩ ra người này là ai, bèn hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là thuộc hạ của Tịch Mộ Thành.”
Ninh Thư híp mắt nhìn hắn: “À, đại ca anh chết ở nhà họ Thời, anh muốn báo thù cho hắn à?”
Người đàn ông bật cười một cái, không để ý nói: “Sao phải báo thù cho người đã chết chứ, cái chết của hắn khiến tôi rất mừng, nhiều người cũng vui vẻ nữa.”
Ninh Thư nhếch khóe miệng, Tịch Mộ Thành không được lòng nhiều người à, có điều, vì thể hiện khí phách mạnh mẽ của nam chính mà cấp dưới của hắn đều phải cúi đầu, như đối diện với hoàng đế ngày xưa vậy.
Vốn cô còn nghĩ phải đối phó thế nào với đám thuộc hạ của hắn, bây giờ xem ra không đau đầu như vậy.
Sau đám tang, Ninh Thư đến
khu mộ tìm một mảnh đất chôn Tịch Mộ Thành xuống.
Đã giải quyết xong Tịch Mộ Thành, trong lòng cô đã thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác chiến đấu căng thẳng nữa.
Nhưng giờ lại có một phiền phức nữa là Thời Tư Nam, nó vẫn chưa thể chấp nhận được việc Tịch Mộ Thành đã chết.
Trong lòng nó, cậu là người phải ở cùng với nó cả đời, dù có trải qua chuyện gì thì cuối cùng họ cũng sẽ hạnh phúc bên nhau.
Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mạnh đến mức nó đã xác định Tịch Mộ Thành chính là chân mệnh thiên tử của mình.
Thời Tư Nam ôm chăn khóc, như muốn khóc đến mù đi mới thôi, khiến ông cụ đang dưỡng bệnh không chịu được phải trở lại bệnh viện.
Dáng vẻ đau khổ như thế, Ninh Thư cũng không biết hình dung thế nào, thật sự đau đớn thành ra như vậy?
Nó quyết định tuyệt thực không chịu ăn cơm, nhưng với sức ăn của nó thì một bữa không ăn, bữa sau sẽ ăn thêm gấp mấy lần.
Cho nên tuyệt thực gì đó cũng chẳng có tác dụng gì, nó vừa đau khổ lại vừa há miệng nhét thức ăn vào.
Chắc là vì cảm giác chịu đói quá khó chịu cho nên cái gì nó cũng muốn cho vào miệng. Thời Tư Nam còn lén lấy lưỡi dao cắt cổ tay tự sát.
Nó nằm trong bồn tắm, cầm dao cắt cổ tay mình. Nhưng bây giờ nó lại rất béo, trước khi cắt đến động mạch thì phải cắt vào một lớp mỡ dày đã, lưỡi dao cắt lên đó không biết đau đến thế nào?
Thế nhưng Thời Tư Nam lại chịu đựng cắt xuống, chỉ cần nghĩ đến cậu bị hóa thành tro trước mặt mình thì nó lại đau đớn như chết đi vậy.
Cũng may có người giúp việc mang cơm vào trong phòng, phát hiện nó không ở trong đó, tìm khắp nơi cuối cùng mới tìm được nó ở phòng tắm.
Cổ tay nó đặt trên thành bồn, máu đang nhỏ từng giọt xuống sàn.
Ninh Thư đang làm việc thì nhận được tin này, cô nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Thời Tư Nam còn đang hôn mê, trên cổ tay quấn băng.
Ninh Thư thật sự rất chán ghét nó, nuôi lớn như vậy rồi, lại có thể tự sát vì một người đàn ông không làm được chuyện gì cho mình, nếu hắn có làm một chút cũng phóng đại chuyện đó lên.
Nó không biết sinh mạng rất đáng quý hay sao mà dễ dàng buông tha cho tính mạng mình như vậy. Ninh Thư cô phải bôn ba hết thế giới này đến thế giới kia cũng chính là để có thể sống đó.
Một đứa trẻ được bao bọc trong yêu thương mà lớn lên, đột nhiên gặp chút chuyện đã đi tìm cái chết, đúng là không biết sự vất vả để được sống là thế nào mà.
Tự dày vò bản thân, để mình phải rơi vào trong đau khổ, cũng chỉ có nữ chính mới có tư cách bốc đồng như thế. Vậy để xem nó còn có thể làm đến mức nào nữa?
Lúc đói bụng thì còn có thời gian mà nghĩ đến chuyện đau lòng sao? Đúng là ấm no sinh dâm dục mà.
Tiền nuôi nó thà để chăn heo còn hơn, như thế còn có thể phát tài được.
Ninh Thư ngồi bên giường, nhìn Thời Tư Nam ngủ say mà vẫn rơi nước mắt.
Ông cụ biết tin Thời Tư Nam tự sát, thì từ bệnh viện khác chạy đến, nhìn nó, lắc đầu nói: “Đứa trẻ này đúng là đồ bỏ đi mà.”
Ông cụ trông rất chán nản, tai nạn xe cộ và vụ bắt cóc làm ông già đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc đi một nửa.
Ông cụ nói với Ninh Thư: “Con quan tâm cái nhà này nhiều hơn chút.” Nói xong ông cụ bảo y tá đẩy mình đi.