Chuyện công ty Lý gia cho phát hành đĩa nhạc khiến Dương Vũ Huy vô cùng đau gan, những ca khúc kinh điển cứ lần lượt được cho ra.
Miếng ngon đều bị lợn cướp mất rồi, đáng lẽ những bài hát này còn có thể có giá trị cao hơn.
Thấy công ty Lý gia điên cuồng kiếm tiền, nghĩ đến dáng vẻ cao cao tại thượng của Lý Tân Trạch, Dương Vũ Huy liền không kìm lòng được.
Lẽ nào công ty Lý gia cũng có người sống lại, những thứ hắn vừa lưu trữ, đối phương lại đưa ra ngay như sợ chậm chân là mất.
Dương Vũ Huy còn nghi ngờ người kia cũng có hệ thống tìm kiếm, nếu không sao hắn có thể viết ra nhiều thứ như vậy, trí nhớ của một người là có hạn đó.
Dương Vũ Huy cũng không dám nói mình có thể nhớ hết những thứ này.
Hệ thống không còn là độc nhất vô nhị, dù có quý giá cũng đâu có tác dụng gì?
Dương Vũ Huy dùng chân đạp lên tờ báo, biểu cảm âm u đến kinh người.
“Ông làm gì mà giẫm lên báo của tôi chứ, ông điên à.” Bạn cùng phòng đẩy Dương Vũ Huy ra, mắng hắn một trận: “Nói cho ông biết, tôi nhịn ông lâu lắm rồi đó, còn cho mình là nhân vật nổi tiếng không bằng.”
Bạn cùng phòng vừa nói vừa đẩy Dương Vũ Huy lui về phía sau mấy bước.
Mặt Dương Vũ Huy trở lên rất đáng sợ: “Không phải chỉ là một tờ báo sao, tôi đền cho ông gấp một trăm lần.”
“Mẹ nhà nó chứ.” Bạn cùng phòng đấm một đấm vào miệng Dương Vũ Huy, Dương Vũ Huy vô cùng tức giận, gần đây hắn luôn được người người tôn sùng, bây giờ lại bị đánh như vậy chứ.
Trong lòng liền nghĩ, mày là cái thá gì mà đòi đánh tao, mạo phạm đến tao chứ.
Hai người đánh nhau, những người khác khuyên can, thực chất nói là đứng nhìn thì đúng hơn, thậm chí còn thêm dầu vào lửa khiến Dương Vũ Huy bị ăn hai đấm liền.
Thực tế gần đây Dương Vũ Huy rất đáng ghét, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, người phàm mau tới cúng bái ta.
Thứ trong máy tính không thấy đâu thì nổi điên với người khác, nhất định nói người ta động vào máy tính của hắn.
Chẳng qua chỉ là viết ra được mấy bài hát khá hot thôi mà, cứ làm như lên trời không bằng ý.
Cuối cùng hai người đánh nhau được tách ra.
Dương Vũ Huy quét mắt nhìn đám người trong ký túc xá, lau máu bên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Xảy ra chuyện không hay với bạn cùng phòng, Dương Vũ Huy quyết định dọn ra ngoài, tìm một nhà trọ nhỏ để ở.
Hiện tại hắn có tiền trong tay, không thèm chen chúc với những người kia trong cùng ký túc xá nữa.
Ngày Dương Vũ Huy chuyển đi, không ai trong ký túc xá thèm giữ chân hắn, dùng giường của hắn làm nơi để đồ linh tinh.
Hàng ngày Ninh Thư vẫn viết bản thảo, mỗi quyển đều viết một ít, viết một ít truyện của Kim Dung, lại viết một ít truyện của Cổ Long, truyện của những người khác cũng viết thêm môt chút, sau đó gửi đến tòa soạn, Dương Vũ Huy không thể dùng mấy thứ này, con đường kiếm tiền lại bớt đi một cái.
Dù hắn có viết ra, người ta cũng không tin là nguyên tác.
Ninh Thư đang làm việc thì Lý Tân Trạch gọi điện thoại tới, nói với Ninh Thư: “Tối nay phim truyền hình của công ty anh sẽ khởi chiếu, phim rất hay, có lẽ sẽ đăng lên mạng muộn hơn, đầu tiên sẽ chiếu trên TV.”
“Nhớ xem đó, phim này là anh quay đó, em xem xong nhớ nhấn like nhé.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư kích động, suýt chút nữa “hừ” vào mặt Lý Tân Trạch nhưng may mà kìm được, cùng lắm Lý Tân Trạch chỉ làm trợ thủ thôi, nói bộ phim này do hắn quay, Ninh Thư tuyệt đối không tin.
Định hướng công việc của Lý Tân Trạch là quản lý công ty, chứ không phải quay phim.
Ninh Thư nuốt nước bọt, gian nan nói: “Anh thật lợi hại, buổi tối em sẽ chờ xem.”
“Ừ, không lâu nữa sẽ được nghỉ, công ty còn rất nhiều kịch bản hay, em qua đây anh sắp xếp cho một vai.” Lý Tân Trạch nói: “Không phải em vẫn muốn đóng phim sao? Qua đây đóng vai phụ có thể rèn luyện kỹ năng của em.”
Ninh Thư:...
Vậy là bây giờ cô lại phải làm diễn viên?!!
Có thời gian rảnh rỗi đi làm diễn viên phụ, thà tôi viết nhiều thứ hơn, càng nhiều thứ được ra mắt, thứ Dương Vũ Huy có thể dùng sẽ càng ít đi.
Ninh Thư ngần ngại nói: “Nghỉ hè em muốn về nhà.”
“Cơ hội hiếm có, em không
nên về, kịch bản rất hay, nhất định sẽ hot, sẽ gây ấn tượng tốt với khán giả.” Lý Tân Trạch nói: “Không phải em nói muốn đóng phim sao, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ qua.”
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Giọng Lý Tân Trạch trong điện thoại có chút không vui: “Cơ hội tốt như vậy lại không giữ lấy, đừng có tùy hứng chứ.”
Ninh Thư lập tức nói: “Em sai rồi, em sẽ không trở về, nghỉ hè em sẽ đến.”
“Nếu em không muốn tới, anh cũng không ép em.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư: →_→
Hắn lại giận!!
Ninh Thư không nhịn nổi bứt tóc, mẹ kiếp, thật khó hầu hạ!
“Là em cam tâm tình nguyện muốn đi, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này, vô cùng cảm kích.” Ninh Thư ra vẻ như nhảy cẫng lên nói.
“Nhớ tới đó.” Lý Tân Trạch cúp điện thoại.
Ninh Thư nhìn điện thoại di động, thật là mệt.
Ninh Thư uống ừng ực hết một cốc nước lớn, lại ngồi xuống đánh máy, hiện tại Ninh Thư đang viết một loạt ca khúc.
Lúc đóng gói gửi đến công ty Lý gia, cô còn để lại lời nhắn kêu bọn họ tốt nhất nên chuẩn bị hồ sơ, đi đăng kí bản quyền, như vậy bài hát này mới là của công ty, những người khác dùng đều là phi pháp, đến lúc lên tòa án mới có thể thắng kiện.
Những ca khúc này cứ cất đi, rồi từ từ phát hành vẫn được.
Chủ yếu Ninh Thư muốn đề phòng Dương Vũ Huy.
Ngoại trừ viết nhạc, thì cô lại viết bản thảo, viết hết những tiểu thuyết của Kim Dung và Cổ Long ra, sau đó gửi cho tòa soạn.
Lúc tối, Ninh Thư lại ngồi chờ xem phim công ty Lý gia quay thành bộ dạng gì.
Có điều trên mạng chiếu muộn hơn so với TV nên Ninh Thư phải chờ đến hơn 11 giờ mới xem được.
Là phim truyền hình chuyện tình người và yêu Bạch Tố Trinh.
Ninh Thư xem thật kỹ, chất lượng phim tốt hơn thế giới kia, hơn nữa hiệu ứng cũng rất đẹp.
Ninh Thư xem một lát liền mê luôn, phía sau là đám bạn cùng phòng đang vây quanh.
Xem xong hai tập, Ninh Thư vẫn còn muốn xem nữa.
“Thật là hay.”
“Sao lại hết rồi?”
Một bạn cùng phòng ngân nga hát: “Dưới núi Thanh Thành có Bạch Tố Trinh, tu luyện nghìn năm trong động này, la... la... la...”
Giọng bạn cùng phòng cũng không dễ nghe cho lắm nên khiến mọi người trong phòng cười òa lên.
“Trần Gia Nam, đây hình như là phim do công ty bạn trai cậu quay đúng không, cậu hỏi anh ấy xem, hàng ngày phim chiếu lúc nào vậy, trời ơi, tớ ngứa ngáy không chịu được rồi.”
“Mỗi ngày chiếu hai tập.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư gửi tin nhắn cho Lý Tân Trạch, nói phim rất hay, khen Lý Tân Trạch một hồi.
Ở thế giới kia, phim này rất được yêu thích, vừa đến kỳ nghỉ hè là lại chiếu, chiếu đi chiếu lại.
Nhìn bạn cùng phòng sốt ruột như vậy, cô liền nghĩ đến nếu bộ phim này do Dương Vũ Huy viết kịch bản, do Dương Vũ Huy quay thì hắn sẽ kiếm được nhiều tiền và danh tiếng như thế nào rồi.
Ninh Thư tắt máy tính, leo lên giường, bắt đầu tu luyện, bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Cô sẽ không gửi kịch bản và bài hát cho công ty Lý gia nữa.
Hiện tại trong tay công ty Lý gia đã có không ít thứ tốt, cứ như vậy công ty sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lý gia ngoạm miếng thịt lớn, ngay cả nước canh những người khác cũng không được uống, rất dễ gặp chuyện không may.
Tất cả mọi người không dễ chịu, mày không tốt, tao không tốt mới là điều tốt cho mọi người.