Các kịch bản và bài hát của công ty Lý gia đều là sản phẩm chất lượng cao, đều là thứ kinh điển của thế giới kia.
Bộc lộ tài năng quá nhiều sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tiền phải để mọi người cùng kiếm chứ.
Ngoại trừ kẻ thù của Lý gia, những công ty khác, Ninh Thư đều sẽ gửi bàn thảo.
Sau khi lập kế hoạch xong, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, ngồi cạnh giường bắt đầu tu luyện, hôm sau tinh thần sảng khoái lao vào làm việc.
Ninh Thư lần lượt gửi mấy bài hát đến các công ty khác, không phải người quen nên đòi gấp 4 lần công ty Lý gia, bốn nghìn tệ một bài, có mấy bài còn đề tên người sáng tác ra nó.
Dù gì cũng phải cho ra mắt mấy bài hát này.
Nhưng viết kịch bản thật là tốn chất xám quá đi, Ninh Thư cảm giác bản thân không chịu được nữa rồi.
Đúng là khác một trời một vực với Dương Vũ Huy có hệ thống tìm kiếm.
Có thể viết bao nhiêu hay bấy nhiêu, Ninh Thư viết ra, rồi gửi đi gần hết những ca khúc Dương Vũ Huy từng viết trong cốt truyện có nhắc.
Sau một hồi vật lộn, Ninh Thư cảm giác thân thể như bị móc rỗng.
Mẹ kiếp, bây giờ nhìn vào máy tính còn cảm thấy buồn nôn, thấy mấy cái file này liền cảm thấy choáng váng đầu óc.
Viết xong bài hát, Ninh Thư bắt đầu viết kịch bản.
Ninh Thư định xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy nhưng lại phát hiện địa chỉ ip trước kia không đúng, không thể xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy được.
Ninh Thư nhìn Phương Mộng Hàm, thăm dò hỏi: “Sao cô không đi chơi cùng Dương Vũ Huy, hôm nay là cuối tuần mà?”
Phương Mộng Hàm liếc nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: “Sao cô lại quan tâm đến chuyện của tôi với đàn anh thế?”
Phương Mộng Hàm nói, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác nhìn Ninh Thư: “Cô bắt đầu quan tâm đến đàn anh Dương Vũ Huy đó hả?”
“Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi mà, cô khẩn trương như vậy làm gì chứ?” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Phương Mộng Hàm đắc ý nói: “Đàn anh nói có việc quan trọng nên tôi sẽ không đến quấy rối anh ấy.”
Phương Mộng Hàm nói, bắt đầu trang điểm, chắc là sắp ra ngoài.
“Bây giờ đàn anh đã có nhà riêng nên không còn ở trường nữa.” Phương Mộng Hàm đắc ý nói, còn là học sinh mà đã có thể mua nhà rồi, tiền đồ vô lượng đó nha.
Mắt Ninh Thư lóe sáng, bảo sao không xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy được, hóa ra là dọn nhà.
Phương Mộng Hàm trang điểm thật xinh đẹp rồi đi ra ngoài.
Ninh Thư tiếp tục viết kịch bản, bây giờ không biết tình hình của Dương Vũ Huy ra sao nên chỉ có thể gia tăng tốc độ.
Có lẽ Dương Vũ Huy thấy công ty Lý gia sản xuất ra phim truyền hình, nhất định sẽ đẩy nhanh tiến độ.
Hai bên đang cạnh tranh, ai cũng muốn đem đồ đi ra mắt để nắm quyền chủ động trước.
Ninh Thư xoa trán, tiếp tục viết kịch bản, không biết Dương Vũ Huy đã bán những thứ mình đang viết chưa.
Có điều sau khi bán được hai bộ, nghỉ hè cũng đã tới, cô sắp phải đi đóng vai phụ rồi.
Lý Tân Trạch lái xe đến dưới lầu đón Ninh Thư, Ninh Thư tắm rửa qua loa, đi xuống lầu.
“Sao em lại thành ra thế này?” Lý Tân Trạch chớp mắt.
Ninh Thư xoa mặt mình: “Sao vậy?”
“Mặt trắng bệch, mắt thâm quầng.” Nhìn uể oải, không có tinh thần y như đám nam sinh vậy.
“Em đừng có ham lên mạng nữa.” Lý Tân Trạch xoa trán, không đành lòng nhìn thẳng.
Ninh Thư: →_→
Đánh chữ đúng là hủy hoại nhan sắc!!
Xem ra phải dừng lại một thời gian rồi bắt tay vào làm những chuyện khác thì may ra khuôn mặt như hoa này mới không bị hủy.
“Thời gian này phải quay phim, hay em đến nhà anh đi, bạn học khác đều thu dọn đồ đạc đi hết rồi.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư khoát tay, nói: “Không sao, em ở ký túc xá thôi.”
“Quay phim rất bận, em còn định về ký túc xá, như vậy khổ lắm.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư lắc đầu: “Không cần đâu.”
Đến nhà Lý Tân Trạch ở thì còn ra thể thống gì, đúng là nam nhân vẫn luôn suy nghĩ không chu đáo.
Nếu muốn Lý Tân Trạch và Trần Gia Nam có kết quả tốt thì không thể tùy tiện như vậy.
Bị Ninh Thư cự tuyệt, Lý Tân Trạch không nói gì.
“Phim bao
giờ khởi quay để em chuẩn bị.” Ninh Thư hỏi, phải nhanh chóng lấy lại nhan sắc mới được.
“Mai anh tới đón em, giờ chúng ta đi ăn cơm đi.” Lý Tân Trạch nói: “Lâu lắm chúng ta không cùng ăn cơm rồi.”
Ninh Thư “ừ” một tiếng, rồi lên xe.
“Lần này chúng ta đi ăn món Trung đi.” Ninh Thư đề nghị.
“Được, nghe theo em.” Lý Tân Trạch đưa Ninh Thư tới quán ăn Trung Quốc, gọi chút đồ ăn thường ngày.
Lý Tân Trạch không ăn, chỉ nhìn Ninh Thư ăn một mình.
Ninh Thư bị Lý Tân Trạch nhìn đến nỗi nuốt không trôi, hỏi: “Sao anh không ăn đi?”
“Trước đây em không thích ăn đậu phụ cay.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư:...
Quả nhiên là người yêu của nhau có khác, ngay cả khẩu vị và thói quen của đối phương đều biết.
Mẹ kiếp, bây giờ Ninh Thư cũng không biết nên gắp cái gì nữa.
Ninh Thư gắp món đậu đũa nguyên chủ thích ăn, nói: “Đôi khi nên thay đổi khẩu vị một chút.”
Lý Tân Trạch ừ một tiếng, chậm rãi ăn đồ ăn.
Ninh Thư thở dài trong lòng, cảm giác mình nên ít tiếp xúc với Lý Tân Trạch.
Không phải cùng một người, mỗi người đều có thói quen của riêng mình.
Lá cây còn chẳng giống nhau, huống chi là con người, sao có hai người giống nhau được.
Ăn cơm xong, Lý Tân Trạch định đưa Ninh Thư trở về, Ninh Thư biết công ty Lý Tân Trạch nhiều việc nên kêu hắn mau trở về.
Còn Ninh Thư đi tới hiệu thuốc mua chút dược liệu, mang về ký túc xá mài bột, làm thành mặt nạ dưỡng da đắp lên mặt.
Gần đây hơi tùy tiện với gương mặt này rồi, nếu muốn đi đóng phim thì da đẹp mới dễ trang điểm.
Đến khi da săn chắc hơn, Ninh Thư mới rửa bỏ mặt nạ, rửa đi xong, da trắng mịn lại hồng hào hơn.
Từ khi đến thế giới này, Ninh Thư không hề được ngủ đủ giấc, sau khi lau sạch mặt nạ dưỡng da liền lên giường đi ngủ, hơn nữa ngày mai còn phải đi đóng phim.
Ninh Thư ngủ rất ngon, mở mắt liền thấy một gương mặt.
Trời ơi!
Ninh Thư hoảng sợ, mặt đờ đẫn, hỏi Lý Tân Trạch: “Sao anh lên đây được?”
Đây là ký túc xá nữ sinh, sao hắn dám chạy lên.
“Anh tới đón em đến phim trường, thấy cửa sắt không đóng nên lên thôi.” Lý Tân Trạch nói.
Ninh Thư vươn người, leo xuống giường, đi rửa mặt.
Lý Tân Trạch ngồi trên giường chờ, thấy Ninh Thư đi từ phòng rửa mặt ra, gật đầu nói: “Hôm nay sắc mặt em tốt hơn rồi đó, đừng có ham lên mạng quá.”
“Em biết rồi.” Ninh Thư gật đầu.
Thật sự Ninh Thư cũng không biết làm nào mới có thể ở bên Lý Tân Trạch, bởi vì cô không phải Trần Gia Nam, một ngày nào đó sẽ bại lộ mọi chuyện cũng nên.
Lúc Ninh Thư làm vợ người ta, chồng họ đều là lũ cặn bã, vốn không quan tâm đến người ủy thác, người ủy thác biến thành bộ dạng gì đi nữa, hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng bây giờ đôi tình nhân này đang yêu nhau, tâm đầu ý hợp, luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của đối phương.
Có bạn trai tốt bụng thật mệt.
“Đi thôi.” Lý Tân Trạch đưa tay nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư rất muốn hất tay hắn ra, nhưng đành phải nhịn.
Lòng bàn tay Lý Tân Trạch nóng bỏng, khiến Ninh Thư cảm thấy rất khó chịu.
Không phải là người mình thích nên không thể nhịn được.