Phương Dũng giết tất cả nha dịch, để làm cân bằng nỗi lòng phức tạp của mình, mới nhớ tới Bạch Y Xảo đang hôn mê trắng.
Nghĩ đến Bạch Y Xảo, vẻ mặt Phương Dũng khá phức tạp, sau đó đi tìm đại phu.
Đến khi Phương Dũng về đến nhà, gương mặt Bạch Y Xảo vô cùng trắng bệch, máu dưới người đã nhiễm ướt cả cái giường, cũng không có ai đun ít nước nóng cho nàng tắm một cái.
Mẫu thân Phương Dũng ngồi bên giường, ánh mắt của bà không tốt, cũng không tiện làm việc, mơ mơ hồ hồ thấy Phương Dũng đã trở về, hỏi: "Đại phu tìm đến chưa?"
Đại phu bắt mạch cho Bạch Y Xảo đang hôn mê một chút, lắc đầu nói rằng: "Đứa bé không giữ được."
Phương Dũng trông rất bình tĩnh, nằm trong dự liệu, chảy nhiều máu như vậy, đứa bé nhất định không giữ được.
Đại phu kê đơn thuốc rồi đi, trước khi đi nói rằng: "Mất máu quá nhiều khiến thân thể bị thương, về sau sinh con có chút trắc trở."
Phương Dũng mím môi không nói chuyện.
Trong phòng có Phương Dũng và mẫu thân hắn, còn có Bạch Y Xảo hôn mê trên giường.
"Phương Dũng à, con nghĩ phải làm sao?" Mẫu thân Phương Dũng hỏi hắn: "Bạch Y Xảo..."
Phương Dũng mím chặt môi, Phương Dũng nói chuyện mình giết nha dịch cho mẫu thân, bà vừa nghe đã sợ, cố gắng ép mình trấn định lại.
"Mẹ, con muốn đi tòng quân, gia nhập vào quân khởi nghĩa." Phương Dũng nói rằng: "Hiện tại triều đình sưu cao thuế nặng, thế đạo hỗn loạn, lòng người không phân biệt được trắng đen, chẳng phân biệt được thị phi, như vậy triều đình sớm muộn rồi cũng ngã xuống."
"Nên con muốn tham gia quân khởi nghĩa?" Mẫu thân Phương Dũng nhắm mắt một cái: "Con đi đi, thu dọn đồ đạc, buổi tối đi liền."
"Nhưng mẹ ơi, con đi, mẹ làm sao bây giờ?" Phương Dũng nói.
Mẫu thân Phương Dũng lạnh nhạt nói: "Ta là một bà già, sống trong niên kỷ này cũng nhiều rồi, con còn sống thì Phương gia còn có hy vọng."
"Những người đó còn không đến mức làm gì đối với một bà già như ta?" Mẫu thân Phương Dũng nói.
Phương Dũng cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn mẫu thân chính mình chết, nếu như không giết nha dịch, hắn còn có thể lén lút đi tham gia quân khởi nghĩa.
Thế nhưng hắn đã giết nha dịch, quan phủ khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn, thân nhân của hắn có thể sẽ bị đãi ngộ vô nhân tính.
"Mẹ, chúng ta cùng đi." Phương Dũng trầm ổn nói rằng: "Hai mẹ con chúng ta đều phải sống."
Mẫu thân Phương Dũng không có ý kiến gì, phu tử tòng tử, hỏi: "Bạch Y Xảo thì sao?"
Ánh mắt Phương Dũng phức tạp nhìn Bạch Y Xảo: "Trước đây chỉ cảm giác mình trèo cao đòi với tới nàng, nhưng không nghĩ nàng không phải thật tâm muốn cùng con sống qua ngày, đứa bé trong bụng cũng là của người khác."
"Nàng gạt con rất nhiều chuyện, trong lòng của nàng căn bản không coi con là trượng phu." Phương Dũng lạnh nhạt nói: "Nàng cũng chịu không nổi nỗi khổ bôn ba theo con."
"Con bỏ nàng, từ nay về sau không liên quan nữa." Phương Dũng nói xong thở dài một cái, và bắt đầu đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời thôn.
Lúc Phương Dũng dọn dẹp đồ đạc, phát hiện trong ngăn kéo còn cất giấu một cái tráp, trong tráp này có một ít ngân phiếu, Phương Dũng chỉ nhếch nhếch miệng, đem tráp để lại chỗ cũ rồi.
Lúc Bạch Y Xảo tỉnh lại, cảm giác bụng như bị dao khuấy nên đau, trên mặt của Bạch Y Xảo cũng lộ ra vẻ khoan khoái, thở phào một hơi.
Tình huống như này, đứa bé trong bụng hẳn đã không còn rồi.
Bạch Y Xảo cảm giác khô miệng khô lưỡi, muốn uống miếng nước, bên người lại không có ai, nghe được tiếng mở cửa“Két” một tiếng, có người đi vào.
Bạch Y Xảo lập tức điều chỉnh vẻ mặt, vành mắt đỏ lên, nước mắt ngắn nước mắt dài, nhìn mà khiến người ta rất không nỡ.
Phương Dũng đi tới thấy bộ dạng của Bạch Y Xảo, làm bộ đáng thương.
"Phương Dũng." Bạch Y Xảo khàn khàn hô lên với Phương Dũng: "Thiếp thật khát, có thể rót cho thiếp cốc nước hay không."
Phương Dũng mím môi một cái, lấy ấm trà trên bàn rót một chén nước, có điều nước đã nguội.
Bạch Y Xảo đỡ lấy nhấp một miếng, vẻ mặt càng thêm mờ đi, Bạch Y Xảo từng làm phu nhân, đời trước làm tiểu thiếp không phải không sảy thai, đương nhiên biết tháng mất con thì không thể đụng đồ sống đồ nguội gì đó.
Nhưng bây giờ Phương Dũng chỉ rót cho mình một ly nước lạnh, Bạch Y Xảo cảm giác phía dưới mình dính nhơm nhớp, xốc lên nhìn,
quần của mình đều bị máu tươi làm ướt.
Đến bây giờ còn chưa thay quần áo cho nàng?
Bạch Y Xảo có dự cảm không tốt trong lòng, với tính tình của Phương Dũng, nhất định sẽ hỏi han nàng ân cần, quan tâm an ủi nàng, nhưng bây giờ hờ hững như vậy, mặt không chút thay đổi.
Hắn nhất định đã tin lời Lý cẩu tử nói, Bạch Y Xảo giật giật thân thể, nước ối bên dưới chảy ra, dịch thể ấm áp ẩm ướt thấm ướt bắp đùi.
Bạch Y Xảo càng tái mặt hơn, vươn tay lôi ống tay áo Phương Dũng, nói rằng: "Phương Dũng, đừng tức giận, thiếp thật sự không phản bội chàng."
Phương Dũng đưa thư bỏ vợ cho Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo co mắt lại, đón lấy thư bỏ vợ vừa nhìn đã kích động nói rằng: "Phương Dũng, đừng như vậy, chàng tin tưởng thiếp, chàng tình nguyện tin tưởng Lý cẩu tử tên du côn vô lại kia cũng không tin thiếp, thiếp mới là thê tử của chàng, chàng phải tin tưởng thiếp."
Nhìn thư bỏ vợ, Bạch Y Xảo chỉ cảm thấy tất cả danh dự, trượng phu, còn cả vinh hoa phú quý sau này đều rời xa nàng.
Nàng sống lại có ý nghĩa gì.
Phương Dũng là mục tiêu lớn nhất từ khi Bạch Y Xảo sống lại tới nay, nàng nỗ lực duy trì quan hệ vợ chồng giữa nàng và Phương Dũng, trước chưa nói tới việc Phương Dũng về sau sẽ lên như diều gặp gió, mà người như Phương Dũng là một nam nhân có trách nhiệm, đồng thời biết yêu thương người khác, đáng giá cho nữ nhân giao phó tấm thân cho hắn.
Phương Dũng nói rằng: "Ta giết nha dịch, về sau sẽ bị triều đình truy sát, nàng theo ta sẽ bị liên lụy, chúng ta cứ như vậy xa nhau, nàng có thể sống quãng đời yên ổn của nàng."
Bạch Y Xảo nghe Phương Dũng nói đã giết nha dịch, sửng sốt một chút, căn bản không quan tâm tới: "Thiếp không sợ chịu khổ, Phương Dũng, đừng rời bỏ thiếp."
Biết Phương Dũng sẽ lên như diều gặp gió, giết nha dịch thì giết nha dịch, như vậy Phương Dũng sẽ đi đầu quân, Bạch Y Xảo nói với Phương Dũng rằng: "Trong tráp ở tủ quần áo có chút tiền, số tiền này chàng cầm đi."
Phương Dũng liếc thấy Bạch Y Xảo như vậy, trong lòng có chút bất lực, nói rằng: "Ta không thể chịu đựng chuyện phản bội."
Phương Dũng có thể dễ dàng tha thứ tất cả mọi chuyện, nhưng không nhịn được việc Bạch Y Xảo phản bội mình, còn cả những việc Bạch Y Xảo lén lút làm, Lý cẩu tử nói Bạch Y Xảo dùng tiền nhờ người hủy đi sự trong sạch của người khác.
Phương Dũng không nghĩ ra tại sao Bạch Y Xảo muốn đối phó với Trần Nhị muội, cảm giác nàng có địch ý đối với Trần Nhị muội, nhưng địch ý này vì sao lại có, rất khó hiểu.
Bạch Y Xảo khóc nói rằng: "Phương Dũng, thiếp thật sự không phản bội chàng, chàng phải tin tưởng thiếp."
Bạch Y Xảo quanh đi quẩn lại chỉ biết nói Phương Dũng phải tin tưởng nàng.
Phương Dũng day day chân mày, mở miệng nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Nói như vậy là chàng tin tưởng thiếp rồi, Phương Dũng cám ơn chàng." Bạch Y Xảo nín khóc mỉm cười: "Thiếp muốn được bên chàng cả cuộc đời, hạnh phúc mỹ mãn, thiếp sao có thể dây dưa với Lý cẩu tử."
Phương Dũng không nói gì.
Nửa đêm, Phương Dũng đem thư bỏ vợ để lại trên bàn, dẫn mẫu thân của mình thừa dịp trời tối đi mất.