Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Y Xảo tỉnh lại, trong sân đều yên tĩnh, không có một chút động tĩnh, gian nan lật mình một cái, nhìn thấy thư bỏ vợ trên bàn.
Bạch Y Xảo trong lòng có dự cảm xấu, gian nan từ trên giường đứng lên, phần bụng khẽ động là đau, Bạch Y Xảo ôm bụng xuống giường đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy tờ giấy trên bàn.
Là thư bỏ vợ đêm qua Phương Dũng cho nàng, Phương Dũng sau đó thu lại, nàng cho rằng Phương Dũng thay đổi ý định, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện.
Bạch Y Xảo mở tủ quần áo ra, quần áo và đồ dùng hàng ngày của Phương Dũng bên trong đều không thấy, Bạch Y Xảo cuống quít mở cửa, la lớn: "Phương Dũng, Phương Dũng..."
Bạch Y Xảo tìm từng phòng một, nhưng đều không tìm được Phương Dũng, ngay cả mẫu thân Phương Dũng đều không thấy.
Bạch Y Xảo ngây ngốc ngồi dưới đất, che miệng khóc lên.
"Chính là nhà này, đây chính là nhà của nghịch tặc Phương Dũng." Bên ngoài truyền đến tiếng người nói, ngay sau đó là âm thanh rầm rầm rầm phá cửa.
Cửa bị đập ra đầy bạo lực, hơn mười người mặc đồ nha dịch thấy Bạch Y Xảo ngồi chồm hỗm dưới đất, hỏi: "Phương Dũng đi đâu rồi."
Bạch Y Xảo nắm thư bỏ vợ trong tay, nghe được lời nha dịch nói, vẻ mặt ngơ ngác: "Đi đâu rồi?"
Bạch Y Xảo vừa tức vừa khủng hoảng vừa thấy không đáng, chính mình vì Phương Dũng bỏ ra nhiều như vậy, Phương Dũng ném thư bỏ vợ lại rồi không thấy tăm hơi.
"Lục soát." Nha dịch trực tiếp nói.
Hơn mười nha dịch lật tung khắp nơi trong nhà, cuối cùng lục soát được ngân phiếu mấy trăm lượng trong tráp của Bạch Y Xảo.
Hơn mười nha dịch sướng như vừa hít thuốc lắc, không ngờ chuyến này còn có thu hoạch như vậy.
Bạch Y Xảo hiện tại chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không quan tâm, mặc dù ngân phiếu bị lấy đi rồi, nét mặt của nàng vẫn đờ ra.
Nghĩ tới việc nàng vì Phương Dũng làm nhiều như vậy, nhưng Phương Dũng không nể nang chút nào, tàn nhẫn để lại thư bỏ vợ rồi không thấy tăm hơi.
Chuyện này so với việc Phương Dũng mắng chửi nàng, đánh mông nàng còn khiến nàng thống khổ hơn.
Nha dịch đem ngân phiếu thu lại, người cầm đầu nói rằng: "Đây là dư nghiệt của phản tặc, bắt lại."
Hai nha dịch không chút nào thương tiếc bắt Bạch Y Xảo lại.
Sau đó nha dịch lại gọi thôn dân chung quanh tới, vênh mặt hất hàm hạ lệnh của huyện nha.
Đại ý chính là nha dịch chết ở nơi này, hơn nữa Lý chính và thôn dân tùy ý để phản tặc Phương Dũng giết chết nha dịch, đây là trọng tội phạm thượng đại bất kính, nhất định phải răn đe.
Mỗi nhà những người từ mười bốn tuổi đến năm mươi tuổi đều phải bị trưng dụng, hơn nữa bất luận nam nữ, bị đưa đi tu sửa đê điều.
Có không ít nơi bùng phát lũ lụt, đê bị đánh sập.
Ninh Thư nghe được tin tức này, cả người ngớ ra, Phương Dũng chạy trốn rồi, mang theo mẹ già chạy trốn, lúc đó giết người, nói nghe anh hùng dũng cảm như vậy, tất cả để hắn gánh vác, kết quả chạy trốn rồi.
Mỗi nhà phải cử ra hai người, người Trần gia cũng chỉ có bốn người, nếu như để người lớn ra, cần hai người mà, nếu như cha Trần và Trần Lực bị trưng dụng rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người phụ nữ là cô và Lý thị.
Không ngờ bên trên giận chó đánh mèo đến như vậy, toàn bộ thôn đều phải chịu tai ương, bình thường đều là một nhà trưng dụng một người đàn ông, hiện tại nam nữ đều trưng dụng, hơn nữa còn là hai.
Hơn nữa nơi bị lũ lụt còn cách nơi này rất xa, dọc đường xảy ra chuyện gì còn không biết, người bị kéo đi trưng dụng mặc dù không bị nguy hiểm do chiến tranh, nhưng lại đau khổ vô cùng, dùng máu và nước mắt để xây dựng con đường kiến trúc, vận chuyển.
Chôn vùi xuống đất.
Nha dịch nói hai ngày sau qua đây trưng dụng, sau đó áp giải Bạch Y Xảo đi.
Đến huyện nha, Bạch Y Xảo đã bị nhốt vào ngục giam, trong ngục giam vừa dơ vừa loạn, hoàn cảnh cực kì kém, cộng thêm Bạch Y Xảo mới vừa đẻ non, thân thể suy yếu, dưới tình huống như vậy, lập tức đổ bệnh.
Vẫn là Ôn Ngọc tìm quan hệ trả tiền để kéo Bạch Y Xảo ra, Ôn Ngọc thấy Bạch Y Xảo cằm cũng nhọn ra, hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Bạch Y Xảo ôm Ôn Ngọc hu hu khóc lớn: "Phương Dũng bỏ ta rồi."
Ôn Ngọc nhịn không được nhíu mày, vỗ vỗ lưng Bạch Y Xảo, ôn nhu an ủi: "Là hắn
không nhìn thấy điểm tốt của cô, thật đấy."
Ôn Ngọc phái mấy tên nha hoàn cẩn thận chiếu cố Bạch Y Xảo, nhưng Bạch Y Xảo vẫn sầu não uất ức, tích tụ trong lòng.
Bạch Y Xảo ca thán vận mệnh của mình, vì sao sống lại một lần, vẫn không sửa đổi được vận mệnh của mình.
Cuối cùng đã xảy ra rồi, Bạch Y Xảo chỉ sợ vận mệnh trêu người, lẽ nào nàng và Phương Dũng đã định trước là không có duyên, sống lại một lần, chính mình còn phải nhường cho Trần Nhị Muội sao?
Dựa vào cái gì, quá không công bằng, không có nữ nhân nào có thể cam tâm tình nguyện đem trượng phu của mình chắp tay nhường cho người khác.
Ôn ngọc vẫn ở bên cạnh Bạch Y Xảo, yên lặng quan tâm Bạch Y Xảo, nhưng Bạch Y Xảo đắm chìm trong nỗi bi thương của chính mình.
Không cam lòng, trả giá mà không có được hồi báo, Bạch Y Xảo căn bản là nhìn không thấy những người khác.
Từ lúc được biết sẽ bị trưng dụng, Trần gia liền lâm vào cảnh thống khổ.
"Ài, vậy phải làm sao bây giờ." Cha Trần lão cha trong nháy mắt như đã già đi mười tuổi.
Lý thị không nói được một lời lặng lẽ gạt lệ.
"Nếu là trưng dụng, nhất định là con đi." Trần Lực nói.
Ninh Thư trong lòng thở dài một hơi, làm nhiệm vụ lâu như vậy, lần này lại bị kéo đi làm lính tráng, lần đầu trong đời.
"Con và ca ca đi thôi." Ninh Thư nói, trong lòng cô đã có quyết định.
"Hai đứa đều không ở bên người nữa rồi." Lý thị lập tức khóc lên.
Cha Trần da mặt run rẩy, khóe mắt có chút đỏ, cắn thật chặt quai hàm không nói chuyện.
"Mẹ, may cho con hai bộ đồ nam đi, mặc váy không tiện." Ninh Thư nói với Lý thị.
Lý thị lau nước mắt lấy kim chỉ và vải vóc làm y phục cho Ninh Thư, cũng không cần đo thân hình Ninh Thư mà bắt đầu làm y phục.
"Gấp quá, sớm biết đã làm hai đôi giày cho huynh muội các con." Lý thị xâu kim, không ngừng lau nước mắt.
Cha Trần cắn quai hàm nói: "Ta và Nhị Muội đi, Trần Lực để ở nhà."
"Trần Lực còn chưa nối dõi tông đường cho Trần gia."
Ninh Thư:...
Loại thế đạo này, người vĩ đại còn không thể bảo toàn được cho mình, trẻ con yếu ớt như thế sống sao, thực sự là quá cố chấp với chuyện nối dõi tông đường.
"Ông đã từng tuổi này, đi không đến đê, ông đã mệt chết ở trên đường, ông đi cái gì." Lý thị khóc lóc oán giận mà nói.
Trần Lực đứng lên: "Loại chuyện như vậy ta không đi ai đi."
Ninh Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem thuốc bình thường làm đều bọc lại, còn có dao găm chém sắt như chém bùn chính mình đã đổi.
Nếu né tránh không được, còn không bằng...
Ninh Thư nhìn Trần Lực, còn không bằng đem Trần Lực đưa vào trong quân khởi nghĩa, làm cho Trần gia quật khởi.
Ninh Thư lặng lẽ truyền kình khí vào trong thân thể Trần Lực, kình khí có thể chậm rãi cải tạo thân thể Trần Lực, tai thính mắt tinh, thân hình lanh lẹ hơn một ít.
Ninh Thư nói với Trần Lực rằng: "Ca ca, ta có bản bí tịch võ công, huynh muốn học không?"
Trần Lực: →_→
"Nhị Muội đừng nháo nữa." Trần Lực nói rằng: "Nếu như là đi đánh giặc thì tốt biết bao nhiêu."
Không phải muốn đánh nhau là có thể đánh nhau, thu gom tráng đinh cũng là yêu cầu, giờ bọn họ chỉ có thể đi làm lao động.
Ninh Thư đem khẩu quyết tâm pháp nói cho Trần Lực: "Ta cứu một hiệp khách tại trấn trên, bí tịch này là hiệp khách nói cho ta biết."