Bút Ký Thời Không

118: Giáo Bá Cầu Dạy Dỗ 5


trước sau


Hôm nay tiết học không có môn của Phó Niên Trạch, Sơ Nghiên cả buổi học đều không có hứng thú gì.
Tan học, cô không lập tức đến cổng trường mà kéo bạn cùng bàn của cô Bạch Mộng Nhiên đến lớp của Ninh Mặc.
“Hôm nay em đến nhà bạn học ôn bài, anh về trước đi, không cần chờ em.”
Ninh Mặc nhìn cô một hồi lâu, lại nhìn sang Bạch Mộng Nhiên bên cạnh, đến nỗi cô ấy ngượng ngùng cuối đầu, không dám nhìn thẳng mà lắp ba lắp bắp nói:
“Đúng, đúng vậy, Ninh, Ninh đại, đại thần.”
Trong đầu Bạch Mộng Nhiên bây giờ còn đang quay cuồng, trời ơi là Ninh học trưởng, Ninh đại thần đó, cô được nói chuyện với đại thần!!
Ninh Mặc im lặng hồi lâu, hắn không tin lắm, nhưng mà sắc mặt Sơ Nghiên quả thật là không chút sơ hở, nhìn cỡ nào cũng không thay đổi, hắn chỉ có thể gật đầu.
“Được, nhưng không được về quá trễ, trễ nhất là 8 giờ phải về đến nhà.”
“Được.”
Sơ Nghiên gật đầu, dẫn Bạch Mộng Nhiên rời đi.
“Được rồi, cảm ơn cậu.

Ngày mai mình mời cậu một ly trà sữa.”
“A, không không cần, tụi mình là bạn mà, giúp nhau một chút cũng không sao.”
Được nói chuyện với Đại thần đó, còn tốt hơn ly trà sữa gì đó nhiều a!!
Sơ Nghiên cũng không phản bác hay dây dưa khách sáo qua lại, xoay người liền đi.

Đám Lữ Kha quả nhiên đúng hẹn chờ cô ở cổng trường.

Sơ Nghiên cũng lên xe theo bọn họ đến điểm hẹn.

Đường đua là một đoạn đường núi khá dóc phía sau trường học, đoạn đường này cũng khá thường xuyên tổ chức đua xe, đám côn đồ tập trung cũng không ít.

Sơ Nghiên nhìn đám người đối diện.

Người dẫn đầu chắc hẳn chính là Thất Ca, trên khóe mắt còn có một vết sẹo dài, nghe nói là hắn tự mình khắc lên.

Tuổi còn nhỏ đã học làm côn đồ, đúng là không tốt, cô vẫn là nên đem bọn họ giáo dục một chút.

“Ha, đúng giờ phết nhỉ.”
Lữ Kha một bộ ngạo mạn hất cằm lên tiếng, đa số đám học sinh ở đây đều đồng phục không đúng quy định, nhìn sơ còn không biết đây là đồng phục học sinh.

Nhìn sơ qua một lượt, cũng chỉ có Sơ Nghiên đồng phục gọn gàng, thật sự nổi bật trong đám học sinh nổi loạn này.
Thất Ca hơi ghé mắt, nhìn Sơ Nghiên thật lâu, cười nhạo một tiếng:
“Sao đây, Lữ Kha, mày hết người rồi? Dẫn một học sinh ngoan đến?”

Lữ Kha ghé mắt xem thường, hừ một tiếng trịnh trọng giới thiệu:
“Mày thì biết cái gì? Đây là Ngôn tỷ, là lão đại mới của bọn tao.

Nói cho mày biết, lão đại rất lợi hại!”
"Lão đại? Haha, con nhỏ chút xíu này đó hả?"
"Haha, cười chết tao rồi, haha..."
"Mày giỡn hả Lữ Kha, Haha..."
Đám người bên Thất Ca cười lớn, trên mặt không hề giấu sự chế giễu, Lữ Kha nhìn bọn họ cười nhạo mình, vô cùng tức giận, lớn tiếng quát:
“Rồi đám các người sẽ biết sự lợi hại của lão đại!!”
“Được rồi được rồi, bọn này cũng chẳng quan tâm tụi mày dẫn theo ai, hôm nay nếu thắng, băng tụi bây phải giải tán, sau này địa bàn khu phố này là của tụi tao!”
Thất Ca ngưng cười đầu tiên, hất cằm kiêu ngạo nói.

Lữ Kha thấy vậy, ánh mắt cũng sắc bén đáp lại:
“Ngược lại, băng tụi mày phải phục tùng dưới trướng tao!”
Thật ra nguyên nhân của vụ cá cược này rất đơn giản, chính là hai bên xảy ra xung đột, đánh nhau lại ngang tài ngang sức, chỉ có thể chọn lĩnh vực khác để thi đấu, chính là đua xe như hiện tại.
Sơ Nghiên hơi nhấp môi, bước lên một bước trước mặt Lữ Kha, một tay đem balô ném qua vai, bộ dạng học sinh ngoan gì đó, bị khí chất nữ bá vương ném hết sau đầu, Sơ Nghiên mở miệng:
“Tôi sẽ tham gia thi đấu nữa.”
“Hả?”
“Hửm?”
Lữ Kha là há hốc mồm, mà Thất Ca là nhướng mày kinh ngạc.

Lữ Kha vội vã bước đến cạnh Sơ Nghiên, nói nhỏ:
“Lão đại, lão đại, em biết chị đánh nhau giỏi, nhưng mà đua xe với đánh nhau không giống nhau.

Loại xe này không phải chị muốn chạy là chạy được a!”
Hơn nữa nhìn cô bao lớn a, không biết có chống chân tới không nữa, huống hồ là chạy.
Lão đại à, tổ tông a, em mời chị đến đây là để trấn áp, không phải tới mời thêm một đối thủ a!"
Sơ Nghiên không trả lời, chỉ nâng mi lên nhìn Thất Ca ở đối diện:
“Nếu tôi thắng, hai đám côn đồ các cậu, giải tán.”
“Hả!??”
Logic kểu gì vậy?? Một mình cô ta đấu với hai băng nhóm bọn họ?
Thất Ca không khỏi xem thường, bất quá cũng không ngăn cản, cá cược cũng không để trong lòng.

Nói cho cùng chỉ là một con nhóc 16 tuổi, bọn họ còn sợ sao?
Lữ Kha do dự, hắn đột nhiên cảm thấy nguy cơ bị giải tán băng là rất cao.


Hiện tại hắn không biết quyết định đem Sơ Nghiên đến đây là đúng hay sai nữa.
“Được rồi, bắt đầu đi, xong việc còn phải về nhà nữa.”
Sơ Nghiên không muốn nhiều lời nữa, đem cặp ném cho một nữ sinh phía sau, đeo áo khoác buộc vào eo.

Bởi đồng phục trường là váy ngắn, đua xe mô tô thì không tiện lắm.
Hai bên đều cử ra hai đội ra thi đấu, mỗi đội hai người, Sơ Nghiên thì một người một xe.

Cô đến chỗ chiếc mô tô phân cho mình, quan sát chiếc xe một lượt.

Nói thật thì cô chưa chạy chiếc xe này bao giờ, nhưng mà không sao, có thể học.

Sơ Nghiên leo lên xe, nhưng phút chốc lại khựng lại một chút.

Quả thật là, chân có chút ngắn, chống không tới.
“Haha, nhìn kia, nó còn không leo được lên xe, còn muốn đua với Thất Ca.”
“Haha, đúng là thứ ngu xuẩn.”
“…”
Thiên Hoa ngó tới ngó lui, nhìn đám nữ sinh kia không hề che giấu mà cười nhạo Sơ Nghiên, nó nuốt nuốt nước bọt lên tiếng:
[Ký chủ, chị có được không? Dù sao chị cũng chưa sử dụng cái này bao giờ.

Hay là chúng ta đổi cách khác thu phục bọn họ?]
Sơ Nghiên không trả lời, chỉ chăm chú nghiên cứu xe.

Thật ra chiều cao cũng không phải vấn đề quá lớn, có thể dùng mẹo một chút.

“Tốt lắm, bắt đầu thôi.”
Thiên Hoa thấy Sơ Nghiên có vẻ không có gì là tức giận, cũng chỉ đành im lặng lui về ổ không gian của nó.

Ký chủ không còn nghe lời nó nữa, quả thật rất khổ tâm!!
Cô dẫn xe đến vạch xuất phát, đội nón bảo hiểm lên, xoay người nhảy lên xe.

Tư thế quả

thật tiêu soái, nếu không nhìn khoảng cách bàn chân chạm tới mặt đất còn thiếu chừng một tất.


Đương nhiên, chống xe cô vẫn không đẩy lên, để xe có thể đứng vững, dù sao thì chân cũng không tới.

“Cô ta định như vậy chạy hả? Cái này thì đua kiểu gì nha?”
“Đúng là lần đầu thấy có người đua xe như vậy đó.”
“…”
Nữ sinh cầm cờ hiệu nín cười, cầm cờ phất lên, lớn tiếng:
“Tất cả chuẩn bị, sẵn sàng, xuất phát!”
Tiếng còi vang lên, 4 chiếc xe đồng thời lao đi, chỉ có Sơ Nghiên vẫn còn thử xe.
“Nè, con nhỏ này có đua không vậy?”
“Nó còn ngồi đó làm gì? Đây là muốn làm trò cười hả?”
“Haha, con đ*** kia, mày làm trò gì hả, còn không chạy đi.”
"..."
Sơ Nghiên hoàn toàn không bị những tiếng chửi la in ỏi kia làm phiền, rất nhanh đã phóng xe rời đi.

Lúc khởi động có chút rắc rối một chút, nhưng đã khởi động xong thì chuyện còn lại khá đơn giản.
Đường đua là một sườn núi, đường đua khá là dài, nên bọn họ chỉ cần chạy một vòng quanh núi, người về đích đầu tiên chính là người thắng cuộc.

Đoạn đường đua sẽ có năm trạm, trực tiếp mang bộ đàm, tường thuật tình hình trực tiếp đến vị trí đích đến cũng như vạch xuất phát.

Trạm đầu tiên và trạm thứ hai, Sơ Nghiên bị bỏ xa, đám nam nữ sinh còn cười một trận rõ to.

Nhưng đến trạm thứ ba, bọn họ bắt đầu cân nhắc lẫn kinh ngạc, bởi Sơ Nghiên đã nhanh chóng bắt kịp những nhóm khác.

Đến trạm thứ tư, hoàn toàn nằm trong top dẫn đầu.

Mãi đến trạm thứ năm, hoàng toàn dẫn đầu năm chiếc xe, hơn nữa còn bỏ họ một khoảng cách rõ xa.

Lúc Sơ Nghiên một người đầu tiên đến đích, cả đám vẫn ngỡ ngàng không kịp phản ứng.

Phải đến mười phút sau, người thứ 2 mới đuổi đến.

Là xe của Thất Ca, Lữ Kha cũng theo sau đó, bất quá là chậm một nhịp mà thôi.
Nếu là bình thường, hắn đương nhiên tức điên lên rồi.

Nhưng hiện tại, người dẫn đầu không phải ai trong hai bọn họ.

Là người mà lúc đầu họ cười nhạo xem thường, đối thỉ bất ngờ, người chiến thắng không ai ngờ tới.
Sơ Nghiên lúc này an tĩnh dựa vào chiếc mô tô, hai tay ôm trước ngực, mi mắt rũ xuống, còn chưa nhìn đến bọn họ.

Tựa hồ là đợi lâu lắm, muốn ngủ quên mất.
"Ngôn, Ngôn tỷ của chúng tôi thắng rồi.


Thất Ca, Ngôn tỷ là người của bọn tao, hôm nay xem như là bọn tao thắng."
Lữ Kha do dự một chút, vẫn là đứng ra phá vỡ bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ này.

Hắn không nói còn tốt, vừa đối đã đối diện ánh mắt Sơ Nghiên nhắm lại đây.

Thất Ca lúc này mới táo bạo lên, lớn tiếng quát.
"Con mẹ nó! Trận này không tính! Lão tử là cùng mày ước định, liên quan con mẹ gì đến con nhỏ này! Trận cá cược này không tính!"
Sơ Nghiên nâng nâng mi, liếc qua Thất Ca một cái.

Từ từ đứng thẳng người bước đến chỗ bọn họ, cô mở miệng:
"Thất hứa, đúng là không phải một học sinh ngoan."
"Haha, học sinh ngoan? Cười chết lão tử rồi.

Con mẹ nó lão tử mà là học sinh ngoan thì đã không xuất hiện ở đây rồi! Tao chính là lật lộng đó, mày làm gì được tao hả!"
"Lữ Kha! Không lẽ mày cũng muốn giải tán băng?"
Lữ Kha nghe đến tên mình, liếc qua Sơ Nghiên một cái liền thu hồi tầm mắt.

Hắn đang tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, tên này con mẹ nó còn lôi hắn vào!
Vừa nhìn là biết Ngôn tỷ đang không vui, hắn đã nếm trải một lần, chọc không nổi!
Lần này để thằng Triệu Thất Ca lĩnh giáo đi!
"Đương nhiên, Ngôn tỷ là lão đại của bọn này, nói cái gì đều đúng!"
Lữ Kha hừ một tiếng, vỗ ngực đảm bảo.

Sau đó lại nhỏ giọng năng nỉ:
"Chỉ là Ngôn tỷ, bọn em chơi với nhau cũng lâu rồi, nói giải tán quả thật làm khó bọn em, chị xem..."
Sơ Nghiên suy nghĩ một chút, cảm thấy để bọn họ thay đổi ngay lập tức quả thật có chú khó, cô ra ý kiến.
"Vậy ít nhất sau này không được tụ tập đánh nhau, đua xe chơi bời như vậy nữa.

Có thể cùng nhau học tập tiến bộ."
Trong đám học sinh này, cũng có không ít học sinh năm cuối.

Có thể giúp bọn họ thay đổi suy nghĩ, thi đại học hoặc là học một nghề nào đó tốt một chút, còn hơn là đi làm côn đồ.
Cùng nhau học tập tiến bộ?
Bọn họ đang nghe chuyện cười gì vậy?? Bảo một đám học tra thi nhau làm học bá!!???
"Con nhỏ này, mắc gì bọn tao phải nghe lời mày!?"
Sơ Nghiên nghe lời này, cũng chỉ có thể quen thuộc dùng nắm đấm dạy dỗ trước lại giảng đạo lý sau.

"Ồ? Vậy phải dạy dỗ một chút, chẳng phải nghe rồi sao?"
_____.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện