Thiên Hoa hiện ra, nó ngồi xổm trước máy tính của Sơ Nghiên, kiểm tra tiến độ nhiệm vụ thế giới một chút, hơi hơi co người lại.
[Ký chủ đại nhân, có lẽ việc chị đến thế giới này làm ảnh hưởng đến cốt truyện nguyên bản rồi.
Không không, một mình chị sẽ không ảnh hưởng nhiều đến vậy, có lẽ là vì nguyên nhân ở Thần Tử đại nhân nữa.]
Một vị diện cấp thấp đồng thời chứa hai nhân vật mạnh mẽ như vậy giáng lâm, đúng là ảnh hưởng không có nhỏ.
Có khi nam chủ hay nữ chủ gì đó đột nhiên chết nó cũng không kinh ngạc.
Sơ Nghiên hơi suy tư một chút, có vẻ như ngày mai cần tiếp cận anh ấy một chút.
Hiện tại chính là khoảng thời gian nguy hiểm của Phó Niên Trạch.
Nói không chừng cũng có thể là đêm nay…
_______
Phó Niên Trạch sau khi rời khỏi Phó gia, ở tại một tòa chung cư cách trường học không xa.
Lúc này, hắn đang ngồi trên bàn làm việc, trong phòng cũng không bật đèn, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu thẳng vào mặt hắn, Phó Niên Trạch trầm tư nhìn vào màn hình.
Trên màn hình lúc này là bản tin về người thừa kế của Phó thị, Phó Niên Hằng.
Hình ảnh là Phó Niên Hằng lên phát biểu, gương mặt ôn hòa đang mỉm cười kia cùng Phó Niên Trạch có đến năm phần giống nhau.
Vị anh trai cùng cha khác mẹ này của hắn, có chút không giống trước.
Trước kia người này tính tình âm ngoan, cả ngày đều mang bộ dạng u ám ủ dột.
Hiện tại thì lại tươi cười ôn hòa như ánh dương ấm áp như vậy?
Lạ thật.
Đúng lúc này, Phó Niên Trạch đột nhiên cảm giác có một ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào người mình, bản năng sinh tồn mãnh liệt thúc đẩy hắn lập tức rời khỏi ghế ngồi.
Ngay lập tức, Phó Niên Trạch không hề suy nghĩ nhiều mà ngã người sang một bên, rơi xuống sàn nhà.
Đồng thời lúc này, một thứ gì đó phá tan cửa kính, xuyên thẳng vào vách tường, tạo thành một lỗ cháy màu đen.
Là đạn!?
Đạn vô thanh, có kẻ âm thầm ám sát hắn!?
Hắn né được một lần, người bên ngoài cũng không thấy có hành động nữa.
Phó Niên Trạch có chút căng thẳng, hắn đưa tay sờ điện thoại trên bàn, che màn hình gọi cảnh sát.
Lúc cảnh sát đến hiện trường, phát hiện ở gốc cây đối diện cửa phòng của Phó Niên Trạch có một tay bắn tỉa bị trói dưới gốc cây, bên cạnh là hung khí.
Chỉ là tên này bị người ta đánh mặt mũi bầm dập, cũng không còn ý thức.
Cảnh sát tiến hành so sánh, phát hiện vết đạn trong nhà Phó Niên Trạch là do kẻ này gây ra.
Bận rộn cả đêm, cuối cùng Phó Niên Trạch cũng từ sở cảnh sát trở về.
Hắn nhìn cửa sổ vỡ nát cùng vết cháy do đạn lưu lại, hơi trầm tư.
Giờ nhìn kỹ lại, vết đạn đã chệch đi hơn so với chỗ hắn ngồi, nếu hắn lúc đó còn ngồi trên ghế, cũng sẽ không bị gì.
Chỗ này không còn an toàn nữa rồi, có lẽ hắn phải tìm chỗ ở khác.
Nhưng mà rốt cuộc là ai thuê lính bắn tỉa hạ sát hắn? Còn nữa, người giúp hắn lại là kẻ nào?
Hình như hắn cũng không có thứ gì khiến người khác nhắm vào, chẳng lẽ lại là bên phía Phó gia?
______
Sáng hôm sau, Sơ Nghiên như thường lệ ngồi xe buýt đến trường.
Ninh Mặc hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh bên cạnh che miệng ngáp một cái.
Hơi nhíu mày, hỏi:
“Đêm qua mất ngủ?”
“Có một chút.”
Sơ Nghiên lười biếng tựa vào ghế, đáp lại có lệ.
Đêm qua ngồi canh cho Phó Niên Trạch suốt một đêm, đến nửa đêm mới bắt được tên ám sát.
Nhất thời để hắn bắn một phát, may mắn hắn không sao.
Thật ra lúc đó Phó Niên Trạch vốn sẽ không tránh được viên đạn kia, nhưng Sơ Nghiên kịp thời làm chệch đường đạn, hắn mới có thể an toàn né tránh.
“Chú ý một chút, sắp đến thi cuối kì rồi.
Hết năm nay anh không còn ở cạnh giám sát em được nữa, tập trung học hành, đừng có theo đám bạn không ra gì kia làm bậy.”
Sơ Nghiên nghe lời này, ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nhìn hắn, đạo:
“Em không có làm bậy, em là đem bọn họ cải tà quy chính.”
Ninh Mặc:?
________
Xe buýt đến nơi, Sơ Nghiên nhanh chóng xuống xe.
Chào tạm biệt Ninh Mặc, cô liền hướng về lớp mình đi đến.
Hôm qua Phó Niên Trạch vừa xảy ra chuyện, e là hôm nay sẽ không lên lớp.
Nói đi cũng phải nói lại, có phải cô nên lợi dụng chuyện này đi hỏi thăm người ta một chút?
Đang nghiêm túc suy nghĩ, Sơ Nghiên liền thấy một bóng dáng có chút quen mắt lướt qua.
Sơ Nghiên hơi dừng lại, nhíu mày.
Phó Niên Trạch? Hắn còn có tâm trạng đi dạy? Cô nghĩ hôm nay hắn phải xin nghỉ mới đúng a.
“Thầy.”
Sơ Nghiên không suy nghĩ gì, tiến lên chào hắn.
Phó niên Trạch vốn đi đường đang suy nghĩ, không chú ý lắm xung quanh.
Bị một tiếng gọi này của Sơ Nghiên gọi lại, mới giật mình nhìn qua.
“Em là…Ngôn Chỉ? Thật trùng hợp lại gặp trò ở đây.”
Phó Niên Trạch gặp cô, lập tức thu lại vẻ mặt suy tư lúc nãy, mỉm cười ôn hòa đáp lại.
Sơ Nghiên bước lên đi song song với hắn, hỏi:
“Thầy vừa rồi có vẻ đăm chiêu, là có chuyện gì lo lắng sao?”
“Không sao, chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, em không cần để ý.
Phải rồi, em tìm thầy là có chuyện gì sao?”
Sơ Nghiên hơi thả chậm bước chân, bộ dạng làm như có chút tủi thân:
“Em không được làm phiền thầy ạ?”
Phó Niên Trạch nhìn cô như vậy, đột nhiên có chút bối rối, vội vàng sửa lại câu từ.
“Không phải, em có thể tìm thầy bất cứ lúc nào em muốn mà, chỉ cần là em thầy sẽ luôn sẵn lòng.”
Lời nói ra đến hắn cũng chưa kịp suy nghĩ, đợi bản thân phản ứng lại, hắn đang nói cái quái gì với học trò của mình vậy??
“Không phải, ý thầy là…”
“Vậy, cuối tuần em có thể tìm thầy dạy kèm không ạ?”
Sơ Nghiên ngắt lời