"Ừm."
Sơ Nghiên nhấp một ngụm nước, đáp một tiếng, lại nói.
"Ngồi đi."
Toàn Cơ đến đối diện cô, ngồi xuống.
Nhìn Sơ Nghiên rót một ly trà, đưa đến trước mặt hắn.
Toàn Cơ cầm lấy ly trà, chậm rãi lên tiếng.
"Trận này hung hiểm vạn phần, người vẫn muốn đi sao?"
"...Trẫm có nắm chắc."
Sơ Nghiên đương nhiên biết hắn lo lắng an nguy của cô.
Nhưng cô lại là người không thích giải thích quá nhiều.
Trong lòng Toàn Cơ cười khổ, nàng luôn như vậy, lúc nào cũng một bộ dạng trời có sập xuống ta cũng không sợ.
Thực sự khiến hắn vừa tức giận lại bất đắc dĩ.
"Tần Nguyệt Ly dường như rất thích ngươi."
Sơ Nghiên đột nhiên hỏi chuyện này, khiến Toàn Cơ hơi sửng sốt, hắn cười cười:
"Công chúa tuổi còn trẻ, chẳng qua là bị vẻ bề ngoài mê hoặc mà thôi."
Ừ, là bị mê hoặc suốt sáu bảy năm trời.
Tần Nguyệt Ly chờ ngày ngươi từ bỏ chức vị Quốc sư, cùng nàng kết thành phu thê.
"Toàn Cơ, vì thân phận quốc sư, ngươi bị trọng trách gò bó không ít.
Có muốn từ bỏ không?"
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.
Đây gần như là nguyện vọng lớn nhất của Toàn Cơ, hắn yêu thích tự do, từ năm mười lăm tuổi đến hiện tại, đã mười ba năm, mười ba năm bị vây trong hoàng cung Đại Tần, chưa từng bước ra khỏi đây lần nào nữa.
Đây là trách nhiệm mà Quốc sư phải làm, canh giữ quốc vận Đại Tần.
Là vinh dự, càng là trói buộc.
Hoàn thành mong muốn của hắn, có lẽ sẽ tăng độ hảo cảm lên?
Toàn Cơ hơi ngẩn ra, hắn không nghĩ Sơ Nghiên sẽ đột nhiên nói ra chuyện này, hắn có chút suy nghĩ sâu xa, lại có chút mơ hồ không rõ ý cô.
Sao nàng lại biết được suy nghĩ trước giờ trong lòng hắn?
Nhưng mà hiện tại...
"Không cần thiết."
Toàn Cơ từ chối.
Sơ Nghiên không nghĩ rằng hắn sẽ từ chối, nghi hoặc hỏi.
"Vì sao?"
"Bởi vì..."
Toàn Cơ nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ mỉm cười.
"Nơi này có thứ còn quan trọng hơn tự do ta từng theo đuổi."
Thiên Hoa cảm thấy ánh mắt này vừa dịu dàng lại thâm tình, Quốc sư này tuyệt đối là thích ký chủ nhà nó rồi! Chỉ là không biết vì sao, độ hảo cảm mãi cũng không đầy.
Chẳng lẽ do ký chủ nhà nó chưa cho hắn cảm giác được đáp trả?
Không lẽ còn phải dạy ký chủ yêu đương?? Chuyện này đối với người thiếu khuyết cảm xúc như ký chủ làm, còn không bằng để nó đi yêu đương!
A phi, nó là hệ thống, yêu đương cái gì!
"Ừm, tùy ngươi."
Sơ Nghiên chậm rãi đáp lại một tiếng, cô dời mắt xuống ly trà trên tay, cầm lên uống một ngụm, không nhìn vào mắt Toàn Cơ nữa.
Toàn Cơ rũ mắt, trong lòng lại cười khổ một tiếng.
Hắn liền biết là kết quả này, hành động của nàng rõ ràng cho thấy nàng đối đãi hắn đặc biệt, nhưng trong đôi mắt kia hắn lại chưa từng thấy chút tình ý nào, nàng cũng không hiểu tình ý trong mắt hắn.
Đế vương vô tình là đây sao?
Toàn Cơ chuyển mắt nhìn cây mai trong ngự hoa viên do chính tay hắn trồng, nói:
"Có lẽ mùa đông năm nay hoa mai sẽ nở, người không cùng ta ngắm sao?"
"...Năm sau lại ngắm."
Toàn Cơ cười, không nói gì.
Nhưng năm sau đã không còn là lần đầu tiên nó nở hoa nữa.
"Người biết ý nghĩa của hồng mai trong tuyết là gì không?"
Sơ Nghiên im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Quả nhiên Toàn Cơ tiếp tục nói:
"Hồng mai nở vào đông, chính là muốn đem đến hy vọng và tốt đẹp.
Sau một mùa đông giá rét lạnh lẽo, sẽ là ngày xuân đẹp đẽ ấm áp."
"Vậy sao."
Sơ Nghiên nhàn nhạt nhìn cây hồng mai vẫn xanh lá trong viện, đột nhiên cũng có chút chờ mong ngày nhìn nó nở hoa.
Hồng mai có lẽ là màu sắc duy nhất trong cái lạnh lẽo trắng muốt của ngày đông.
Toàn Cơ quay đầu nhìn Sơ Nghiên, khẽ mỉm cười, hắn nhắm mắt lại.
Cũng là hy vọng, thời gian đẹp đẽ của chúng ta sẽ có thể kéo dài mãi mãi.
______
Chuẩn bị gấp rút trong năm ngày, Sơ Nghiên liền mặc lên chiến bào, đích thân dẫn quân xuất phát đi về phía Bắc.
Chuyện triều chính, cô toàn quyền giao lại cho Tần Sở Dục xử lí, Toàn Cơ cùng Đỗ Chiếu sẽ hỗ trợ hắn giám quốc.
Ngày cô đi, không chỉ Toàn Cơ và Tần Sở Dục đến tiễn cô, ngay cả Thái hậu cũng đến.
Thái hậu hiện tại nhìn Sơ Nghiên, có thể nói trong lòng đều là cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Vốn nghĩ nữ nhi này của bà, suốt