"Báo! Bệ hạ, Mạc Bắc lại dẫn quân tấn công! Lần này tướng soái là Hoa Diễn!"
Sơ Nghiên ngồi trong quân doanh, cầm một bức thư trên tay, cô vừa mới đọc xong thư, Bùi tướng quân liền bên ngoài chạy vào cấp báo.
Sơ Nghiên buông thư xuống, phân phó:
"Hạ lệnh xuống, nghênh địch."
"Tuân lệnh!"
Bùi tướng quân đáp một tiếng, lập tức lui ra.
Cô vừa nhận được tình báo của Lâm Viêm tình hình phía Nam, Lâm Viêm từ một năm trước đã rời hoàng cung, kế nhiệm chức vị Lâu chủ Ám Lâu, tổ chúc tình báo bí mật của Hoàng gia Tần thị.
Hắn đưa tin đến, Giản Nguyệt bị Lũng Sa bắt giữ, dùng để uy hiếp Tần Hoàng.
Chỉ là cô không chút nào để ý, Tần Hoàng chắc chắn thắng trận, bởi vì nói thế nào hắn cũng là nam chủ.
Mà Giản Nguyệt sao? Cô ấy mới chân chính là ách chủ bài.
Nữ đặc công của hiện đại xuyên đến, thủ đoạn sẽ tầm thường sao?
[ Ký chủ, hình như chị lần đầu đánh trận phải không?]
"...!không phải."
Sơ Nghiên đáp lời.
Thiên Hoa lại tiếp tục tò mò.
[ Vậy chị từng đánh trận rồi sao?]
"Ngươi nhiều chuyện quá."
Câu hỏi không liên quan đến nhiệm vụ, cô không có nghĩa vụ phải trả lời nó.
Thiên Hoa có chút ủy khuất, còn không phải bởi vì nhàm chán sao! Cũng chỉ có cô có thể nghe thấy nó nói chuyện, không nói chuyện với cô thì có thể nói với ai!
"Thiên Hoa, ngươi không phải hệ thống đầu tiên Thần Chủ tạo ra sao? Sao lại không có hình dạng?"
Điểm này Sơ Nghiên không rõ, Thiên Hoa nói, cô chưa đủ điều kiện nhìn thấy nó.
Nhưng mà có thể sao? Lời này cũng có thể qua mặt cô? Cô không nhìn được, ai có thể thấy?
Thiên Hoa nghe đến vấn đề này, lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn offline.
Sơ Nghiên cũng không để ý nó, cô mặc chiến giáp lên, đi ra ngoài.
Quân lính đã tập hợp đông đủ, lập tức xuất phát ra biên ải ngăn địch.
Sơ Nghiên mặc một bộ ngân giáp, trên tay cầm một cây thương bạc, cưỡi chiến mã màu đen.
Tiếng trống trợ trận chấn động vang lên, mang theo khí thế của ngàn quân, hừng hực chiến ý.
Sơ Nghiên dẫn đầu đại quân ra trận, khí thế oai hùng lẫm liệt đối đầu quân sĩ Mạc Bắc.
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn đại quân Mạc Bắc ở đối diện.
Đứng ở thế đối lập, dẫn đầu là Hoa Diễn, bên cạnh là hai vị tướng soái.
[ Ký chủ, tên bên trái hắn là một nam thứ, tên Khúc Dã, hắn là vương tử Mạc Bắc, tâm tư sâu kín, tính cách lạnh lùng tàn độc, do gặp được nữ chủ, về sau mới thay đổi tính cách, trở thành Mạc Bắc vương, quốc gia an ổn, yêu thương dân chúng.]
"Hiện tại hắn đã gặp Giản Nguyệt chưa?"
Sơ Nghiên chậm rãi hỏi.
Thiên Hoa kiểm tra một chút, đáp lại:
[ Đã gặp, lần đó bị huynh trưởng mình ám sát, bị thương trốn vào Đại Tần, giả làm nạn dân, được Giản Nguyệt cứu một mạng.]
Sơ Nghiên không để ý nữa, nếu vậy, tên này sau này sẽ là một vị minh quân, không cần thiết diệt trừ.
Cô chuyển mắt sang Hoa Diễn.
"Bệ hạ, chúng ta lại gặp mặt."
Thấy Sơ Nghiên vừa xuất hiện, Hoa Diễn lập tức lớn tiếng nói.
"Hoa Diễn."
Sơ Nghiên nhẹ nhàng mở miệng, cũng không có hét to giống hắn, cho đối phương bên kia biên giới nghe thấy.
Bùi tướng quân bên cạnh Sơ Nghiên thấy vậy, lập tức lớn tiếng la lên:
"Hoa Diễn! Phản tặc bán nước nhà ngươi! Uổng cho lão tử trước kia còn hết mực khen ngợi ngươi!"
Hoa Diễn ngửa đầu lên trời cười lớn, thần sắc hắn vặn vẹo điên cuồng mà nói lớn:
"Câm miệng! Các ngươi có tư cách gì phê phán ta? Là các người ép ta! Là Đại Tần ruồng bỏ ta trước! Ta vì Đại Tần canh giữ biên cương gần mười năm! Ngoài cái lạnh lẽo khắc nghiệt của vùng biên cương, thì ta nhận được cái gì! Là Đại Tần phản bội ta! Không thể trách ta!"
"Ngụy biện."
Sơ Nghiên nhìm hắn, chậm rãi mở miệng.
Chỉ kỳ lạ, thanh âm cô rõ ràng không lớn, nhưng lại truyền đến tai mỗi người ở đây.
"Tần Quân! Cẩu hoàng đế sống trong nhung lụa như ngươi không có tư cách mắng ta! Có gan liền đi lên đơn thương độc mã cùng ta chiến một trận!"
Hoa Diễn không bị Sơ Nghiên k/ích thích, ngược lại bình tĩnh dùng lời lẽ khiêu khích lại.
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, cô không đáp lại, nhưng lại thúc ngựa đi về phía trước.
"Bệ hạ! Không được!"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Bùi tướng quân và Văn tướng quân sợ hãi kêu lên, đều đồng loạt muốn ngăn Sơ Nghiên lại.
Hoa Diễn cong môi cười lạnh.
Quả nhiên chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, một chút khiêu khích liền có thể k/ích thích được hắn.
Đợi ngươi một mình đi lên, ta còn không giết được ngươi sao!
Sơ Nghiên đưa tay ra hiệu, hai vị tướng quân cũng chỉ có thể im lặng.
Ở quân doanh, quân lệnh như núi.
Lệnh của tướng soái, không thể không nghe theo.
Nếu bệ hạ đã quyết, bọn họ cũng chỉ có thể phòng ngừa mọi lúc tùy thời xông lên cứu giá thôi!
Hoa Diễn cũng thúc ngựa đi lên.
Hắn mặc dù bị phế một tay, nhưng thân là tướng soái chinh chiến sa trường nhiều năm, võ nghệ của Hoa Diễn đương nhiên cao cường, hiện tại mặc dù chuyển sang dùng tay trái, hắn cũng có thể nắm chắc giết được Sơ Nghiên!
"Tần Quân! Đến đi!"
Hoa Diễn thúc ngựa chạy như bay lao đến, Sơ Nghiên cũng không ngại làm hành động đáp trả tương tự.
Hai người vừa tiếp xúc, mũi thương liền va chạm, phát ra thanh âm thâm thúy.
Hai người xẹt qua nhau, mũi thương cọ xác