Sơ Nghiên mở mắt, đồng tử chợt loé qua tia huyết quang.
Cô khẽ liếm môi, lại vô ý lộ ra chút yêu mị quyến rũ trước giờ chưa từng có.
Ánh mắt Mặc Phàm hơi loé, bàn tay hắn vẫn giữ chặt eo cô, kéo người cô xuống, đặt một nụ hôn thật sâu môi Sơ Nghiên, sau đó nheo mắt nhìn phản ứng của cô.
Sơ Nghiên chỉ khẽ nhíu mày, tránh khỏi tay hắn, đứng dậy.
Mặc Phàm ngã ngồi trên đất, hắn hơi kéo khóe môi, ngẩng đầu nhìn cô:
“Bạn học nhỏ, làm sao? Dùng xong liền không muốn nhận nữa?”
“… Không có.”
Sơ Nghiên chậm rãi trả lời, nhìn bộ dạng lười nhát, lại có chút phúc hắc của Mặc Phàm, cảm giác hơi lạ.
Nhưng có lẽ đây mới chính là bộ dạng chính xác của hắn.
Nguy hiểm phúc hắc, mà không phải thiếu niên nhiệt huyết ấm áp như mặt trời.
Cô rũ mắt, mở miệng:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Mặc Phàm nghe lời này, sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười.
Hắn đứng dậy, đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Sơ Nghiên, mỉm cười:
“Vậy, hy vọng thê tử chiếu cố a~…”
______
Sau khi được Mặc Phàm giúp đỡ, Sơ Nghiên cũng không có gì thay đổi, quay về nói một tiếng để Phương Tĩnh an tâm.
Phương Tĩnh còn huy động cả thế lực của gia tộc đi tìm Sơ Nghiên, may mắn Sơ Nghiên bình an trở về, chỉ là ánh mắt của Giang Hàn và Giang Tư nhìn cô càng kỳ lạ, đương nhiên hai người bọn họ, Sơ Nghiên hoàn toàn không để vào trong mắt.
Cô với Mặc Phàm vẫn giữ mối quan hệ như trước, cô đi học, hắn làm giáo viên của hắn.
Chỉ là cô không cần nhìn hắn với bộ dạng giả tạo như trước, Mặc Phàm lộ ra bộ dạng chân thật nhất của hắn.
Có lẽ hắn biết Sơ Nghiên không phải kẻ thù, hiện tại cô còn có khế ước với hắn, cô sẽ không làm ra hành động như phản bội hắn.
Yêu tộc khác với con người, nếu đã nhận định một người, thì đó chính là cả đời.
Có lẽ cũng vì lí do này, Mặc Phàm mới dám đánh cược.
Cuối cùng, tổ chức trao đổi sinh giữa các học viện cũng được tổ chức, lúc này việc Sơ Nghiên đăng kí tham gia cũng được toàn trường biết đến.
Đa phần trao đổi sinh đều là học viên lớp S, năm nay lại có hai học viên lớp A đăng kí, dẫn đến một trận tranh đấu công bằng trong học viện giành vị trí trao đổi sinh.
“Học viên lớp A cũng dám đăng kí làm trao đổi sinh, đây là muốn làm trò cười cho học viện khác sao?”
“Buồn cười thật, đom đóm mà muốn tranh với trăng sáng? Đúng là cười chết ta!’’
"..."
Sơ Nghiên ngồi dưới khán đài, đối với những lời đàm tiếu của các học viên khác đều không để vào tai.
Đối với cô, bọn họ còn không đủ để cô đặt vào mắt.
Phương Tĩnh ngồi ngay bên cạnh cô, cũng không chút nào bị ảnh hưởng bởi những lời nghị luận kia.
Là tiểu thư của Giang thị, càng vì được ở bên cạnh Sơ Nghiên, cũng là người do chính tay Sơ Nghiên dẫn dắt dạy dỗ, Phương Tĩnh nhút nhát đã không còn nữa, hiện tại Phương Tĩnh kiêu ngạo tự tin, đã hoàn toàn đã trở thành một thiên chi kiêu tử.
"Được rồi, bây giờ mời học viên khiêu chiến đầu tiên lên võ đài, Nhan Hi."
Mười thiên kiêu lớp S ngồi trên ghế vinh dự, mỗi người đều một bộ tự tin kiêu ngạo.
Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, tuổi trẻ đã Trúc Cơ thành công, tương lai vinh quang vô hạn.
Bọn họ ngồi trên chiếc ghế này, trong học viện chính là dưới một người trên vạn người, thiên tài trong thiên tài.
Sơ Nghiên từ trên ghế đứng lên, cô chậm rãi bước lên lôi đài đã chuẩn bị sẵn.
Bởi vì bộ dạng Sơ Nghiên nhỏ nhắn, trên mặt luôn mang theo một nét gì đó ngây ngô đáng yêu, khiến người khác chưa từng đem mối nguy hại hay sự sợ hãi đặt lên người cô.
"Mời bạn học Nhan lựa chọn người thách đấu."
Sơ Nghiên nhìn một lượt mười thiên kiêu của học viện Thiên Lam.
Ánh mắt cô hơi dừng lại ở vị trí của Hoa Thiên Tuyết.
Ánh mắt Hoa Thiên Tuyết nhìn cô đầy phức tạp, nếu trong tất cả những người cô gặp, ngoài Mặc Phàm lão sư ra, thì Nhan Hi chính là người đặc biệt ấn tượng nhất với cô.
Chỉ bằng thời gian vài tháng, đã có thể từ lớp D nhảy đến lớp A.
Mặc dù nói cô dựa vào gia tộc Giang thị, nhưng cô chưa từng nghĩ đến khinh thường người này dù một chút.
Ở Nhan Hi, có một loại áp bức nào đó rất đặc biệt, hơn nữa, tu vi của cô ấy, cô nhìn không thấu.
Nếu là trước khi rời bí cảnh, cô rõ ràng có thể xác định được.
Nhưng khi rời khỏi bí cảnh thì hoàn toàn không thể cảm nhận được nữa.
Sơ Nghiên dời mắt sang vị trí ngoài cùng, là vị trí của Nam Cung Việt.
Sơ Nghiên đưa tay, chỉ vào hắn.
"Anh ta."
Nam Cung Việt không bất ngờ, Hoa Thiên Tuyết cũng như vậy.
Nam Cung Việt xếp thứ 9 trong thập đại thiên kiêu, cũng chỉ là thành viên gần hạng cuối, đương nhiên cũng là một lựa chọn.
Hơn nữa Nam Cung Việt và Nhan Hi trước đây từng phân chung một đội, nhưng Nam Cung Việt bỏ mặc sống chết của Nhan Hi trong bí cảnh, tính ra vẫn còn ân oán chưa rõ, Nhan Hi chọn Nam Cung Việt hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Nam Cung Việt từ ghế vinh dự đứng lên, xả một nụ cười khinh thường.
Hắn hoa hoa lệ lệ mà đáp xuống lôi đài, nhẹ vỗ vạt áo, nói.
"Nể mặt Thiên Tuyết, tôi sẽ cho cô thua đẹp một chút."
Hắn nói, ánh mắt lướt qua Sơ Nghiên, thanh âm mang theo sự xem thường rõ ràng.
"Nếu cô còn tự biết mình, thì tốt nhất vẫn là nhận thua đi."
Sơ Nghiên không nói gì, đợi thầy giáo ra hiệu bắt đầu.
Nam Cung Việt thấy cô không đáp lại, cảm thấy bản thân bị xúc phạm, thiện cảm với Sơ Nghiên cũng rơi xuống thấp.
Con điếm này, cho nó mặt mũi mà không muốn, vậy cũng đừng trách hắn ra tay độc ác!
Chẳng qua là một con nhỏ mồ côi ở nhờ gia tộc Giang thị mà thôi, cũng không phải thực sự là tiểu thư lá ngọc cành vàng, còn tưởng mình thật là thiên kiêu?
"Trận đấu bắt đầu!"
Thầy giáo hô lớn một tiếng, Nam Cung Việt lập tức tấn công.
Điều này ngược lại khiến chín thiên kiêu khác nhíu mày.
Thông thường người bị thách đấu đều sẽ không tự mình ra tay trước, bởi sự cách trở bởi trình độ, cũng như thể hiện khoảng cách với các học viên khác.
Nhưng Nam Cung Việt hiện tại, đúng là làm mất mặt thiên kiêu bọn họ.
"Hừ, Nam Cung dù có thắng, cũng là không vinh quang."
"Hắn quá xúc động rồi."
Các thiên kiêu khác bình luận, Hoa Thiên Tuyết ngược lại