"Tiểu Hi, lần này chúng ta sẽ trao đổi với học viện Đế Đô đó.
Nghe nói ở đó học viên đều vô cùng xuất chúng."
"Đây là lần đầu các học viện để trao đổi sinh đến học tập thi đấu với nhau đó.
Chúng ta là những người đại biểu đầu tiên a! Thật hồi hộp quá đi!!"
"...Ừm."
"..."
Ngồi trên máy bay, Phương Tĩnh luôn liên tục nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Còn Sơ Nghiên thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài chữ, để Phương Tĩnh biết cô vẫn đang nghe.
Lát sau, Sơ Nghiên đi vào nhà vệ sinh, Phương Tĩnh quay sang tên mặt lạnh ngàn năm không đổi đang đối diện, nhàm chán hỏi.
"Nè, tảng băng di động, sao anh trà trộn vào đây được vậy?"
Phong Dụ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe lời cô hỏi liền mở mắt, chậm rãi trả lời.
"Tôi không trà trộn vào."
Mặc Phàm làm giảng viên của học viện, đương nhiên Phong Dụ cũng phải đi theo.
Hắn là trợ giảng cho Mặc Phàm.
Nói là làm trợ giảng, thực chất Mặc Phàm đề giao mọi việc giảng dạy cũng như chuẩn bị học liệu cho hắn.
Còn bản thân Mặc Phàm, ngoại trừ lớp học có Sơ Nghiên ra, còn lại hắn đều chưa từng xuất hiện.
Vậy mới nói, Mặc Phàm đi làm giảng viên, hoàn toàn vì Sơ Nghiên là học viên.
Hắn chẳng qua muốn tiếp cận cô mà thôi.
Phương Tĩnh đương nhiên biết, chỉ là rõ ràng hắn không phụ tránh mảng đưa học viên trao đổi đến Đế Đô, nhưng hiện tại là hắn phụ trách.
Rõ ràng là đi cửa sau!!
Rầm!!!
"Á áaaa!!!!"
Ầm ầm ầm!
"Chuyện gì xảy ra!!?"
Tiếng động lớn từ nhà vệ sinh truyền đến, Phương Tĩnh lẫn Phong Dụ đều chú ý đến, bởi vì Sơ Nghiên vừa đi vào đó.
Phương Tĩnh đứng lên, hướng nhà vệ sinh đi đến.
"Nhan Hi! Con tiện nhân này mày mau buông tao ra!"
"Huhuhu...!bạn học Nhan, đừng như vậy, có gì từ từ nói."
Phương Tĩnh còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh.
Họ nhìn nhau một cái, đồng loạt nhíu mày.
Phương Tĩnh nhận ra hai giọng nói này, vừa mắng người là của Triệu Như Lan, còn lại là của Tô Vận Nhi.
Hai người này không có trong danh sách học viên trao đổi, chỉ là vài học viên dự bị đi theo, đây là muốn gây sự với Tiểu Hi để giành tư cách trao đổi sinh sao!?
Phương Tĩnh và Phong Dụ đi vào, chỉ thấy Triệu Như Lan bị đè đầu ra khỏi cửa máy bay, áp suất không khí lẫn sức gió hoan toàn che lấp thanh âm cô ta.
Sơ Nghiên đứng ngay bên cạnh, rũ mắt nhìn gương mặt tái xanh của Triệu Như Lan vì thiếu không khí, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Triệu Như Lan, bàn tay nho nhỏ nắm lấy chiếc cỗ trắng noãn của Triệu Như Lan.
Rõ ràng nhìn cô có vẻ nhỏ bé hơn Triệu Như Lan, nhưng thể lực lại hoàn toàn ngược lại.
Triệu Như Lan trong tay Sơ Nghiên hoàn toàn không có chút khả năng chống cự nào.
“Bạn học kia, em có nghe tôi nói không hả? Còn không mau bỏ bạn học ra!”
Nữ lão sư nhìn một màn này, cũng khá hốt hoảng.
Lúc đầu chẳng qua chỉ là chút tranh chấp nhỏ giữa các học viên, nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.
Cô, cô chẳng qua chỉ cảnh cáo nữ sinh kia vài câu, bắt nó xin lỗi bạn học, nhưng không ngờ nữ sinh kia không nói không rành, tấn công đồng học, bắt lấy cổ Triệu Như Lan, còn ngang nhiên mở cửa máy bay, đưa nửa người Triệu Như Lan ra ngoài.
Cũng chỉ có thể nói là may mắn, máy bay của thế giới sau khi phục hồi linh lực đã được nâng cấp thêm lớp kết giới linh lực, nếu không phải như vậy, giờ phút này toàn bộ hành khách trên máy bay sớm đã chết vì rơi máy bay rồi.
Sơ Nghiên nhìn quanh, hiện tại bản thân cô và Triệu Như Lan bị bao vây lại, học viên trên máy bay tụ tập lại càng đông, cô hơi nhíu mày.
[ Ký chủ, thành công ngược Triệu Như Lan, danh tiếng trong học viện tăng 50%, nhiệm vụ phụ tuyến tiến độ đạt 40% ]
Sơ Nghiên buông tay, đem Triệu Như Lan ném trên đất, dùng khăn tay chậm rãi lau sạch.
Sơ nghiên từ trên nhìn xuống Triệu Như Lan, chậm rãi lên tiếng:
“Nếu tôi giết cô, ở đây không ai có thể ngăn cản được tôi.”
Triệu Như Lan ôm ngực ho khan, khó khăn mà hô hấp.
Đối diện với Sơ Nghiên lúc này, cô tựa như nhìn thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, cảm giác chỉ cần chống lại người trước mắt, cái chết với cô mà nói không còn xa nữa.
Đáng sợ, đây là uy áp của cường giả sao?
Triệu Như Lan không dám mở miệng nói một chữ, Tô Vận Nhi vừa rồi còn khóc nức nở khuyên giải hiện tại cũng ngậm chặt miệng.
Đến vị nữ lão sư kia cũng không dám nói một câu nào.
Nữ sinh trước mắt thật sự nhìn rất nguy hiểm, khí tức của cô ta khiến cô không nhịn được run rẩy.
Tại sao?
Đây chính là lời của kẻ có thực lực tuyệt đối!
Hoàn toàn không thể phản bác dù chỉ một chữ!
Sơ Nghiên xoay người bỏ đi, đến một kẻ cũng không dám đứng ra ngăn cô lại.
“Tiểu Hi? Làm sao vậy?”
Phương Tĩnh bước qua chỗ Sơ Nghiên, dò hỏi.
Phong Dụ dù không nói, nhưng ánh mắt cũng đang muốn biết sự việc.
Sơ Nghiên khẽ lắc đầu, chậm rì rì nói.
"Không có gì to tát, đi thôi."
Đám đông:.....
Phương Tĩnh hơi nghi hoặc, nhưng nếu Sơ Nghiên nói như vậy, cô ấy cũng không có vẻ là gặp phải rắc rối, cô cũng không để tâm lắm.
Ngược lại Phong Dụ không như thế, hắn đi đến chỗ nữ lão sư, lạnh lùng lên tiếng.
"Đây là khu vực riêng của các học viên trao đổi, những người khác không phận sự dám bước vào đây, cô còn không biết xử