Phong Dụ giật mình, hắn mở mắt nhìn chằm chằm vị trí cửa ra vào.
Lúc này, hai người từ bên ngoài đi vào.
Thiếu nữ váy trắng nhìn có vẻ yếu ớt, cô đưa tay vịnh lấy cửa, hơi thở có chút hỗn loạn, cũng không quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Phong Dụ.
"Phong Dụ! Anh dám kết hôn thử xem!"
Phong Dụ vừa nhìn thấy Phương Tĩnh an toàn, hoàn toàn không quan tâm lời hứa của mình hay thể diện ông nội của mình nữa, sải bước nhanh chóng chạy đến cửa, đem thiếu nữ yếu ớt kia ôm vào lòng.
“Tĩnh Nhi, em không sao rồi, tốt quá...”
May mắn, thầy không gạt hắn, em ấy thật sự không sao...
Một câu nói, cùng với một cái ôm đơn giản, đem mọi tức giận lúc nghe tin Phong Dụ kết hôn đều hoàn toàn bị xua đi.
Phương Tĩnh cũng đưa tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào vai hắn.
“Ừm, em không sao.”
Mặt dù có chút tức giận Phong Dụ lại dám kết hôn cùng người khác mà không phải cô, nhưng nể mặt hắn vì cứu cô nên mới ra hạ sách này, nên cô sẽ tạm thời bỏ qua.
Phượng Vũ nhìn một màn này, tức giận vô cùng.
Cô xuất thân từ Phượng gia, là thiên chi kiêu tử, là hòn ngọc quý của Phượng gia, từ nhỏ được sống trong vô vàng sủng ái, chưa từng chịu sỉ nhục như hiện tại.
“Phong gia gia, là người nói Phong Dụ tự nguyện, là người nói muốn cùng Phượng gia ta kết thông gia.
Vậy hiện tại thì sao? Phượng Vũ ta lại trở thành nữ phụ độc ác chia rẻ uyên ương rồi sao?”
Phượng Vũ thật sự không nhịn được nữa, lạnh lùng chất vấn.
“Phượng nha đầu, con nghe ta nói, không phải…”
“Đủ rồi, Phong lão, ông làm tôi quá thất vọng.”
Phượng gia chủ đứng lên, ngắt lời Phong lão gia tử, sau đó quay sang Phượng Vũ:
“Vũ Nhi, chúng ta đi.”
"Khoan đã, Lão bằng hữu, nghe ta nói đã… "
Phong lão gia tử mặc dù ra sức ngăn cản, nhưng Phượng gia chủ vẫn một mực đưa Phượng Vũ rời đi.
Ông tức giận, quay sang mắng Phong Dụ:
"Tiểu tử thối, nhìn hậu quả con gây ra đi! Danh dự của lão phu đều bị huỷ trong tay ngươi rồi! Còn có quan hệ hai nhà bấy lâu nay, con...!đúng là tức chết lão già này mà!!"
Phong Dụ mấp môi, đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Phong lão gia tử.
"Ông nội, chuyện này là lỗi của con, con sẽ đích thân đến nhận lỗi với Phượng gia gia và Phượng Vũ.
Còn về con và Tĩnh Nhi, xin ông nội tác thành."
Phong Dụ đem mọi chuyện kể lại xong, hắn liền khuỵu chân quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi.
Phương Tĩnh mặc dù vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu ớt, nhưng vẫn theo Phong Dụ quỳ xuống.
"Lão gia gia, chuyện này nói cho cùng cũng từ ca ca con mà ra, chuyện này Tĩnh Nhi cũng có một phần trách nhiệm."
Phong lão gia tử chỉ tay vào hai người, cả một buổi trời vẫn không mắng được câu nào.
Nếu Phong Dụ nói là sự thật, vậy thì người làm ông như ông đây cũng có lỗi, là ông sơ suất không nhìn ra âm mưu chia cắt quan hệ hai nhà của Giang Hàn, vậy thì lấy tư cách gì trách bọn nhỏ đây?
"Haizz…"
Sơ Nghiên cùng Phương tĩnh đến, chẳng qua cô vừa bước vào, đã bị Mặc Phàm ôm lấy, kéo sang ngồi một bên xem kịch.
"Thật ra ta có một cách, khiến Phượng gia chủ bớt giận."
Mặc Phàm dưới ánh mắt của Sơ Nghiên, lên tiếng cho một con đường cứu vãn, hắn ôm Sơ Nghiên trong lòng, thích thú mà đùa nghịch tóc của cô.
Nhưng cũng không quên chú ý bên phía bọn họ.
"Thầy, người có cách?"
Mặc Phàm cười cười, chậm rãi nói:
"Trước đây ta từng giúp Phượng gia chủ một lần, ta có thể giúp các người một cơ hội để gặp ông ta giải thích."
"Nếu được vậy thì tốt quá, Mặc Phàm tiểu hữu, đa tạ ngươi! Phong gia nợ ngươi một ân tình rồi."
Mặc Phàm cười nhẹ một tiếng, trả lời:
"Nói gì thì Phong Dụ cũng gọi tôi một tiếng thầy, lần này coi như giúp hắn một lần cuối.
Phong Dụ, duyên thầy trò của chúng ta đến đây là hết.
Ta cũng không còn gì để chỉ dạy cho ngươi nữa, con đường sau này, phải tự ngươi bước tiếp rồi."
"Thầy! Tại sao vậy? Con…"
"Trước kia nhận ngươi là đệ tử, ta cũng đã nói rồi.
Duyên thầy trò của chúng ta hết, tự nhiên phải đến lúc kết thúc mọi thứ."
Thiên hạ này, không có bữa tiệc nào là không tàn.
Phong Dụ im lặng hồi lâu, Mặc Phàm cũng không hối thúc hắn.
Lát sau, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Mặc Phàm quỳ xuống, bái hắn ba cái.
"Ân chỉ dẫn của thầy, Phong Dụ suốt đời không quên."
Mặc Phàm xả một nụ cười nhẹ, Sơ Nghiên nhìn rõ, trong mắt hắn là sự hài lòng.
Phong Dụ là một hạt giống tốt, nếu chăm chỉ tu luyện, nói không chừng có thể phi thăng.
Phi thăng sao… nếu bạn học nhỏ không muốn hắn phi thăng, hắn có phải có thể phó thác cho đệ tử của mình không?
Ý nghĩ này ngay lặp tức bị Mặc Phàm gạt bỏ, nói cho cùng, kiếp này hắn và bọn người Tiên giới vẫn chưa có xung đột gì, trả thù sao? Bọn họ còn không biết hắn là ai nữa là!
Có lẽ hắn quá đặt nặng thù hận kiếp trước vào kiếp này, mà bỏ qua rất nhiều thứ.
Hắn trùng sinh, sống lại một đời, có lẽ là ông trời cho hắn một cơ hội, đừng bước lên con đường sai lầm đó, không lên Tiên giới, có lẽ mọi bi kịch đều sẽ không tồn tại.
Cho nên, ngay từ đầu, hắn đã sai rồi sao?
[Ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính sắp hoàn thành.
Độ thù hận của nam chủ đã giảm xuống, ý nghĩ phi thăng Tiên giới đã bị lung lạc.
Ký chủ, mời chị tiếp tục cố gắng.]
Sơ Nghiên nhìn gương mặt Mặc Phàm gần trong gang tấc, lại không biết hắn đang nghĩ cái gì, lại khiến thù hận trong lòng biến mất.
Mặc kệ như thế nào, không có ý nghĩ phi thăng nữa cũng tốt.
Sau khi giúp hai nhà Phong - Phượng giải quyết hiểu lầm, Sơ Nghiên và Mặc Phàm rời khỏi Đế Đô.
Hai người còn chưa ra khỏi Đế Đô, đã đụng mặt Yêu vương và Hồ Vương.
Hồ vương một mực nhận nữ nhi, muốn đưa Sơ Nghiên quay về Yêu giới.
Còn Phong Thanh Ngân lại lấy hôn ước ra, muốn áp chế nhuệ khí của Mặc Phàm.
Đáng tiếc, Mặc Phàm là ai? Hắn sao có thể để Phong Thanh Ngân dương dương tự đắc?
"Hồ vương, ta và tiểu Hi đã kí kết khế ước, hơn nữa bọn ta đã là vợ chồng, em ấy không thể hoàn thành hôn ước ngài định ra được rồi."
Hồ Vương muốn Sơ Nghiên nhận tổ quy tông, đương nhiên không muốn ép buộc Sơ Nghiên, một lời đem hôn ước ném.
Phong Thanh Ngân không đấu lại Mặc Phàm, chỉ có thể hậm hực cho qua chuyện.
Mặc cho Hồ vương năn nỉ như thế nào, Sơ Nghiên cũng quyết không quay về tiếp nhận làm người thừa kế Linh Hồ Nhất Tộc.
Cuối