"Tôi không biết lí do cô ngăn cản không để ai phi thăng là cái gì, nhưng hiện tại tôi biết một điều..."
Hoa Thiên Tuyết dừng lại một chút, băng sơn mỹ nhân thế nhưng lộ ra tươi cười.
"Tôi sắp phi thăng."
Hoa Thiên Tuyết xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời đang từ từ iến đổi.
"Tôi sẽ trở thành nhân loại đầu tiên sau mấy vạn năm, phi thăng thành công, vượt qua ranh giới sinh tử giữa người và tiên."
Sơ Nghiên im lặng, quả thật tu vi của Hoa Thiên Tuyết lúc này đã đến cực hạn, đỉnh phong của Bán Thần Kỳ.
Hiện tại cô ấy chỉ cần giải phong Linh lực, sẽ lập tức kéo lôi kiếp đến.
Một khi lôi kiếp giáng xuống, quá trình độ kiếp phi thăng sẽ bắt đầu.
"Cô chắc chắn?"
Hoa Thiên Tuyết khẽ rũ mắt, hàng mi cong vuốt khẽ chớp động, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Hoa gia đã không còn gì khiến cô lưu luyến nữa.
Đến nam nhân cô thích cũng không thuộc về mình, vậy cô có lí do gì mà không chắc chắn?
"Sao lại không?"
Hoa Thiên Tuyết cười một cách tự giễu, sau đó lần nữa trở thành nữ thần cao lãnh của học viện Thiên Lam.
Thanh âm lạnh lùng hòe hững, cự tuyệt ngườ ngàn dặm.
Sơ Nghiên không làm động tác gì dư thừa, thản nhiên mở miệng:
"Tôi sẽ ngăn cản cô."
"Phải không?"
Hoa Thiên Tuyết lạnh lùng nói, Cửu vỹ thiên hồ duy nhất còn tồn tại của Linh Hồ Nhất tộc, kẻ từng được sinh ra ở Tiên giới, cũng là người duy nhất biết rõ cách thức phi thăng muốn ngăn cản cô, thật là đáng mong chờ.
Hoa Thiên Tuyết dứt lời, linh lực trong người lập tức bùng phát.
Tu vi của Hoa Thiên Tuyết tức khắc đột phá đến Bán Thần kỳ đại viên mãn.
Ngay lập tức, Thăng Tiên Đài run chuyển, bốn Long trụ bao quanh tựa hồ có cảm ứng.
Bầu trời lúc này chuyển đổi, mây đen kéo đến, sấm chớp vang trời.
Ngay lúc này, Sơ Nghiên vẫn chưa đạt đến tu vi yêu cầu, dưới áp lực do Thiên kiếp đem lại, bị đẩy khỏi Thăng tiên đài.
[Ký chủ, cảnh báo đang reo liên tục, chị phải hành động ngay! Chỉ cần lôi kiếp giáng xuống, sẽ không thể ngăn chặn được nữa!]
Thiên Hoa cũng không hốt hoảng lắm, đi qua nhiều thế giới như vậy, ký chủ chưa từng thất bại lần nào, khiến nó cũng bắt đầu tin tưởng ký chủ sẽ không bao giờ thất bại.
Cho dù...!ừ thì lần này quả thật là tình huống chưa từng có a!!!
Huhu, nói nó không sợ là giả!
[Ký chủ a, chị mau làm gì đi!]
Trái tim nhỏ của nó sắp nhảy ra ngoài rồi! Nhiệm vụ thất bại tích phân sẽ trừ gấp đối a! Khó khăn lắm nó mới đủ tích phân tạo thực thể, hơn nữa, nhiệm vụ thất bại, hạng cấp của nó trên bảng xếp hạng sẽ rớt là cái chắc!
"Thiên Hoa, ngươi ồn ào quá."
Sơ Nghiên nói, sau đó đem nó che chắn.
Cùng lúc này, đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống.
Ầm!
Tia điện bắn ra tứ phía, được bốn long trụ hấp thu toàn bộ.
Thăng tiên đài có hỗ trợ cực kì lớn cho người phi thăng ở đây.
Nó gần như ngăn chặn một nửa độ nguy hiểm lúc độ kiếp, tăng tỉ lệ thành công lên đến 80%.
Đối với người khác mà nói, lôi kiếp một khi bắt đầu, người ngoài không thể xen vào.
Nhưng với cô thì không.
Độ kiếp thất bại, cũng không nhất thiết là chết dưới lôi kiếp…
Sơ Nghiên đưa tay kết ấn, Linh lực trên người nháy mắt bạo phát.
Thiên Hoa vừa thấy, nó liền biết cô chuẩn bị đột phá, đem sự chú ý của kiếp vân kéo đến người mình.
Thiên Hoa biến sắc, vội vàng kêu lên:
[Ký chủ, chị làm vậy sẽ bị Thiên đạo đánh chết a!]
Chỉ là lời của nó không truyền đến được Sơ Nghiên, nó bị cô che chắn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Trong khoảnh khắc, Thiên Hoa thấy đôi mắt cô biến thành kim sắc.
Nó nháy mắt có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.
Đồng tử kim sắc, đó tượng trưng cho cái gì? Không nói ký chủ chủ có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu, nó cũng không thể xem nhẹ ký chủ.
Thời gian ở chung lâu, ký chủ cũng chưa từng lấy thân phận ra áp chế nó, khiến nó xém chút quên mất vị trước mắt đáng sợ như thế nào.
Sơ Nghiên lúc này, mang lại cảm giác không giống thường ngày, không còn vẻ ngoài dễ thương vô hại như thường ngày.
Trong mắt cô mang theo sự hờ hững, lạnh nhạt như băng tuyết, tự hồ vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Linh khí trong tay hoá thành một thanh kiếm, cô vung lên, một nhát chém ra, mang theo lực lượng kinh thiên, đem Thăng tiên đài chém thành hai nửa.
Hoa Thiên Tuyết vốn đang độ kiếp, hoàn toàn không chú ý đến Sơ Nghiên.
Một kiếm này của Sơ Nghiên chém ra, đúng lúc một đạo lôi kiếp cũng đánh xuống.
Mất đi sự bảo hộ của Thăng tiên đài, Hoa Thiên Tuyết lại không có kinh nghiệm trong việc phi thăng, bị một đạo thiên lôi này đánh trúng, gần như muốn lấy nửa cái mạng của Hoa Thiên Tuyết.
"Khụ khụ,…"
Hoa Thiên Tuyết văng khỏi Thăng Tiên đài, cô phun ra một ngụm máu, cả cơ thể mềm yếu vô lực, Linh lực trong cơ thể cũng hao mòn không còn bao nhiêu.
Cô nâng mắt, nhìn Sơ Nghiên lăng không mà đứng, Thăng Tiên đài đồ sộ đang từ từ sụp đổ trước mắt.
Đúng là khó tin, trên đời này, lại thật sự có người dám chống lại trời!
____
Lại nói bên kia, Mặc Phàm vừa đi chợ về, liền nhìn thấy lời nhắn của Sơ Nghiên trên bàn.
Có chút việc? Em ấy thì có việc gì chứ?
Trước giờ, dù đi đâu, em ấy cũng chưa từng gấp gáp như vậy, đến đợi hắn về cũng không đợi được.
Mặc Phàm thông qua khế ước, cảm nhận một chút vị trí của Sơ Nghiên.
Núi Lưu Tinh? Nơi đó không phải là vị trí của Thăng tiên đài sao?
Em ấy đến đó làm cái gì?
Kiếp trước từng phi thăng Tiên giới, bản thân hiểu rõ nhất, Thăng tiên đài có công dụng gì.
Tại sao lại đến Thăng tiên đài, rốt cuộc thì em ấy đang muốn làm gì chứ, chẳng lẽ…
Không, em ấy không phải người như vậy! Bạn học nhỏ tuyệt đối sẽ không giấu hắn cái gì!
Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp… Hắn nên chuẩn bị tốt bữa tối, chờ em ấy trở về…
Nhưng mà…
Dù cố gắng như thế nào, Mặc Phàm cũng không thể thuyết phục được bản thân rằng đó chỉ là trùng hợp.
Bạn học nhỏ luôn tìm cách ngăn cản hắn phi thăng, em ấy từng nói, Nhân loại tuyệt đối không thể phi thăng, Trái Đất là vùng đất tu chân bị ruồng bỏ.
Khó khăn lắm Trái đất mới khôi phục linh khí, nếu hiện tại có người phi thăng, mở ra con đường thông đến thượng tiên giới, sẽ đem toàn bộ Linh khí hút đi.
Lúc đó, Trái đất sẽ vì mất đi linh khí thiên địa mà dần dần rơi vào diệt vong.
Nói cách khác, em ấy gấp rút như vậy, là có người sử dụng Thăng tiên đài? Có người muốn phi thăng?
Em ấy đây là muốn giấu mình làm chuyện gì nguy hiểm!!?
Mặc Phàm lập tức bỏ hết mọi chuyện sang một bên, bản thân hắn cũng đã đạt đến Bán Thần kỳ, có thể xé rách không gian, đến nơi mà bản thân muốn ngay lập tức.
Mặc Phàm xé rách không gian, trực tiếp đến đỉnh núi Lưu Tinh.
Hắn vừa đặt chân xuống, đã nghe tiếng sấm chớp vang trời, cùng tiếng kiến trúc đỗ vỡ.
Ầm ầm!
Hắn vừa bước ra, đã thấy trước mắt bóng dáng quen thuộc.
Chỉ là trong đôi mắt kia, hắn không cảm nhận được một chút tình cảm nào, người trước mắt rõ ràng quen thuộc nhưng lại xa lạ đến mức khiến hắn không dám mở miệng gọi tên cô.
Người này, là vợ của hắn sao? Là bạn học nhỏ đáng yêu của hắn sao?
Hắn chưa từng nghĩ cô vô hại, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô sẽ có bộ dạng như hiện tại.
"Mặc...!Mặc lão sư."
Hoa Thiên Tuyết thấy Mặc Phàm đến, ánh mắt hơi sáng lên, cô lên tiếng gọi hắn, nhưng người trước mắt trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người, hoàn toàn không có vị trí cho cô.
Hoa Thiên Tuyết cười, cười bản thân đến cuối cùng vẫn là si tâm vọng tưởng.
Lại không buông bỏ được...
Sơ Nghiên lúc này bị bao quanh bởi lôi điện, cô chủ động ngăn cách hệ thống, nên cũng không biết Mặc Phàm đã đến.
Chuyện trước mắt là giải quyết cái Lôi vân khốn kiếp này.
Thiên Đạo rõ ràng đã phát giác cô khác thường, muốn mượn lôi kiếp này diệt trừ cô.
"Bạn học nhỏ!"
Sơ Nghiên còn đang nghĩ nên làm sao bây giờ, lại nghe thấy thanh âm Mặc Phàm gọi mình.
Cô sửng sốt một chút, đồng tử trở lại một màu đen thuần, khí thế trên người cũng nháy mắt biến mất.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Phàm đang