"Kẻ nào!"
Đông Phương Thanh Ninh quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén quét về phía vị trí của Sơ Nghiên.
Vừa rồi hưng phấn quá, lại vô ý để lộ khí tức rồi.
Sơ Nghiên không nhiều lời với hệ thống nữa.
Nàng từ trên cây cao nhảy xuống, rơi xuống phía sau lưng Đông Phương Thanh Ninh.
"Thẩm Nguyệt, là ngươi!"
Đông Phương Thanh Ninh phát hiện là Sơ Nghiên, sắc mặt lại dịu xuống, ánh mắt hơi lóe, tựa hồ cũng không có kinh ngạc.
Sơ Nghiên khiêu mi, nhìn thái độ bình tĩnh của nàng ta, cho rằng nàng không đánh cướp à?
Đông Phương Thanh Ninh lạnh lùng lên tiếng.
"Thẩm Nguyệt, ngươi theo dõi ta làm gì? Ha, là muốn cướp lệnh bài trên tay ta?"
"Phải thì sao?"
Đông Phương Thanh Ninh cười lạnh, trong mắt đều là trào phúng.
"Xem ra lần trước vẫn chưa cho ngươi một bài học nhớ đời."
Ánh mắt Sơ Nghiên trầm xuống, tiểu nhân đê tiện! Rõ ràng tu vi của cô ta không phải là Trúc Cơ kỳ như biểu hiện!
Nếu không phải nàng tách ma khí khỏi cơ thể, khiến tu vi suy giảm, nàng cũng sẽ không ở đây bị một ả tu sĩ chính đạo sỉ nhục!
Chính đạo cái gì chứ? Bên trong còn thối nát hơn cả ma tu bọn ta! Chí ích bọn ta làm việc xấu cũng đường đường chính chính.
Còn đám tu tiên tự xưng chính đạo, lại lén lúc làm chuyện đê tiện bỉ ổi.
Số người chết trên tay các ngươi, có ít hơn ma tu bọn ta sao?
"Hừ, vậy phải xem xem cô làm gì được ta?"
Sơ Nghiên lạnh lùng mở miệng khiêu khích.
Đông Phương Thanh Ninh cau mày, cảnh giác đề phòng nhìn Sơ Nghiên.
Thẩm Nguyệt này thực lực khó lường, hơn nữa tính cách cũng khó đoán.
Nàng đấu với cô ta hai lần, đều không thể hiểu rõ được cách thức ra chiêu của cô ta!
"Nếu không thể lấy toàn bộ, số lệnh bài trên tay ngươi đó cũng không ít."
Ánh mắt Sơ Nghiên chợt lóe, tốc độ cực nhanh khiến Đông Phương Thanh Ninh không kịp phản ứng.
Nàng chỉ kịp né tránh công kích của Sơ Nghiên, lại không thể bảo vệ được các Lệnh bài còn giữ trên tay.
Nháy mắt đó, hơn mười cái lệnh bài trên tay Đông Phương Thanh Ninh nằm gọn trên tay Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên không hề hiếu chiến, nàng tung người nhảy lên cây, phóng ra ba thanh ám khí ngăn cản hành động của Đông Phương Thanh Ninh, còn không quên mở miệng khiêu khích cô ta.
"Đông Phương sư muội, ngươi đúng là một người rộng lượng.
Đa tạ lệnh bài của ngươi."
Sơ Nghiên nói dứt lời, người liền ẩn vào rừng trốn mất.
Đông Phương Thanh Ninh nghiến răng nghiến lợi, đuổi theo, nhưng không được bao lâu liền hoàn toàn mất đi khí tức của Sơ Nghiên.
Gương mặt nàng âm trầm, rắc một tiếng bốp nát nhánh cây đang nắm.
Nhánh cây lớn rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng vang lớn.
Thẩm Nguyệt! Đừng để bổn tiểu thư gặp lại ngươi!
Nếu không ngươi chết chắc!
________
Thiên Hoa có chút ngơ, nó nhìn ký chủ xoay người vỏ chạy, lần nữa bị sốc.
Ký chủ nhà nó đến Thiên đạo còn không sợ, hiện tại lại bị một nữ chủ dọa sợ?
Ký chủ mất trí nhớ, đến tính cách cũng thay đổi sao a!!
[Ký...!đại nhân, sao chị lại chạy?]
Đáng ra chị phải thật uy vũ mà giáo huấn nữ chủ a! Đánh cô ta một trận a!
Sơ Nghiến liếc nhìn nó, giống như nhìn một tên ngốc.
"Nếu bản tôn không chạy, chẳng lẽ chờ bị ả loại bỏ à?"
Tu vi của Đông Phương Thanh Ninh hoàn toàn không chỉ là Trúc Cơ tầng một như bên ngoài thể hiện, tu vi của cô ta ở trên nàng.
Chắc hẳn là dùng bảo vật gì đó áp chế.
Nàng hiện tại là tu vi Trúc Cơ tầng bảy.
Là mạnh nhất trong các đệ tử tham gia đại điển lần này.
Nhưng Đông Phương Thanh Ninh lại có thể áp chế nàng, vậy cô ta ít nhất cũng phải Trúc Cơ tầng tám.
Nàng ở lại đương đầu với cô ta, chẳng những không có lợi mà còn bất lợi, đúng là hành động ngu xuẩn.
Thiên Hoa: [....] Nhưng trước đây chị không như vậy!! Dù đối thủ hơn chị bao nhiêu cấp, vẫn bị chị cho ăn hành sấp mặt a!!!
Ký chủ không xài buff nữa, nó không biết nên vui hay buồn đây a?
"Aaa! Ta không có lệnh bài! Đừng đuổi theo ta nữa!"
"Không có lệnh bài ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì!? Còn không đứng lại!!!"
Sơ Nghiên tránh đi không lâu, liền nghe thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền đến.
Sơ Nghiên dừng lại một chút, nhanh chóng đi qua.
Quả nhiên nhìn thấy người quen.
Hồng Tiểu Muội chạy thục mạng, nàng yếu như vậy, bị một đám nam nhân đuổi bắt, nếu có lệnh bài thì tốt rồi, đằng này nàng không có a!
Rõ ràng đám người này cố tình nhằm vào nàng.
"Mau đứng....!á!"
"A! Á!"
Vài tiếng kêu la vang lên, Hồng Tiểu Muội vẫn cắm đầu chạy, lại chợt nhận ra không còn tiếng bước chân đuổi theo.
Nàng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, đã thấy mấy nam đệ tử đuổi theo nàng đều nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.
Mà duy nhất còn đứng, là thiếu nữ hồng y chói mắt, đang ngạo nghễ đứng đó.
"Chật vật như vậy, muội làm ta mất mặt quá đó."
"Thẩm sư tỷ!"
Hồng Tiểu Muội cảm thấy hốc mắt ửng đỏ, cảm giác uất ức nghẹn khuất đột nhiên tràn về, nàng oa một tiếng bay nhanh đến chỗ Sơ Nghiên, muốn ôm chân nàng.
Sơ Nghiên hơi hơi nhảy dựng, nhìn bộ dạng nước mắt đầm đìa của Hồng Tiểu Muội, nhanh chóng nghiên người né tránh.
Hồng Tiểu Muội vồ hụt, ầm một tiếng ngã xuống đất, hai hàng nước mắt chảy dài, nàng mếu máo:
"Huhu,...!Thẩm sư tỷ, may mà tỷ xuất hiện, nếu không muội còn chưa tìm được một lệnh bài đã bị loại mất rồi a."
Sơ Nghiên liếc mắt nhìn nàng một cái, ghét bỏ nói.
"Bẩn quá, muội lau nước mắt đi."
Nàng thừa nhận mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng Hồng Tiểu Muội là người duy nhất nàng có thiện cảm, nếu ở Nhạc Dương Tông này mà không có một đồng minh đáng tin cậy, quả thật hành động sẽ có chút khó khắn.
Hồng Tiểu Muội biết nàng thích sạch sẽ, cũng không trách Sơ Nghiên, nàng lau sạch nước mắt, từ dưới đất đứng lên.
Sơ Nghiên nhíu mày, dùng một cái Thanh Khiết Thuật, đem cả người Hồng Tiểu Muội làm sạch một lần mới hài lòng.
Thiên Hoa chớp mắt, không khỏi trợn mắt nhìn trân trối.
Ký chủ nhà nó có bệnh sạch sẽ từ bao giờ vậy!!? Làm sao nó không biết a!!?
"Thẩm tỷ tỷ, tỷ có kế hoạch gì không?"
Sơ Nghiên hơi nâng mi, kế hoạch sao? Cô ngược lại có một chút a.
"Hồng sư muội, chờ đợi như vậy cũng chán, có muốn đi tìm chút chuyện thú vị làm không?"
Hai mắt Hồng Tiểu Muội sáng lên, vội vàng gật đầu.
"Đồng ý! Thẩm sư tỷ, muội phải làm gì?"
Sơ Nghiên hơi nâng môi, nụ cười tràn đầy ẩn ý.
"Chúng ta a..."
Sơ Nghiên