“Hiện tại ta tuyên bố, người đạt hạng nhất trong đại tuyển đệ tử lần này, và đạt tư cách trở thành đệ tử của…"
“Khoan đã!”
Sơ Nghiên lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời của Nghiêm trưởng lão.
Tất cả mọi người quay lại nhìn nàng.
Sơ Nghiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng nghiêm trưởng lão, chất vấn:
“Trưởng lão, chẳng phải nói bên trong Vạn Thú Lâm chỉ có 50 lệnh bài thôi sao? Nếu vậy tại sao trong tay đệ tử có đến 20 lệnh bài, công với các đệ tử khác, một mình Lâm sư huynh cũng có hơn mười cái lệnh bài, vậy cho ta hỏi, Đông Phương sư muội làm sao để có được 21 lệnh bài vậy?”
Lời Sơ Nghiên vừa nói, khiến các đệ tử toàn trường xôn xao.
Lâm Thiên Duyệt cũng nhíu mày, hắn quả thật có trong tay mười lăm lệnh bài, nếu thật sự như vậy, số lệnh bài trong tay Đông Phương Thanh Ninh là từ đâu ra?
Nghiêm trưởng lão liếc qua Sơ Nghiên, lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi đang chất vấn bổn toạ? Haha, nhưng không sao, muốn trách thì trách các ngươi không biết phân biệt thật giả.
Ta quả thật nói trong Bách Thú Lâm có 50 lệnh bài, nhưng ta không nói không thể xuất hiện đồ giả.”
Đồng tử Sơ Nghiên co rụt, bàn tay cũng nắm chặt, đủ để thấy nàng tức giận đến mức nào.
Thiên Hoa cũng sửng sốt không kém, trong vị diện trừng phạt mọi chuyện xảy ra nó hoàn toàn không kiểm soát được.
[Hic, xin lỗi đại nhân, em ở vị diện này thật vô dụng.]
Sơ Nghiên nghe nó xin lỗi, cũng không còn tâm trạng để ý nữa, nàng cười lạnh nói:
“Đúng là buồn cười, tất cả các lệnh bài đều không có một chút khác biệt, xin hỏi Nghiêm trưởng lão rốt cuộc làm sao xác nhận đâu là thật đâu là giả?”
“Bổn toạ tự nhiên có cách để phân biệt, còn ngươi chỉ cần chấp nhận kết quả là được.”
“Haha… đây rõ ràng là một cuộc thi không công bằng! Kết quả này, ta không phục!”
Ồn ào ở nơi này rốt cuộc truyền đến chỗ Tông chủ cùng các vị trưởng lão phía trên, Tông chủ lên tiếng:
“Có chuyện gì sao, Nghiêm lão?”
Nghiêm trưởng lão quay lên cung kính hướng bọn họ lên tiếng:
“Bẩm tông chủ, có một đệ tử đang làm loạn, không chịu chấp nhận kết quả mà thôi, tông chủ không cần để ý.”
Tông chủ nhíu mày, liếc qua vị trí Sơ Nghiên một cái, hỏi:
“Ngươi có gì bất mãn sao?”
“Đệ tử…”!!!!!!
Sơ Nghiên mở miệng, nhưng ngay lập tức phát hiện cổ họng hoàn toàn không thể phát ra tiếng.
Đây là, cấm ngôn!! Là ai!? Là kẻ nào?
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn Đông Phương Thanh Ninh, chỉ thấy khoé miệng cô ta hơi kéo lên, để lại một nụ cười khiêu khích.
Lại là cô ta! Đáng ghét, không có cách chống lại Thiên đạo chi tử sao!
Tông chủ và các vị Phong chủ thế nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ thứ gì khác thường!
Tông chủ nhíu mày, lại lên tiếng:
"Sao vậy? Sao ngươi không nói gì?"
Các vị Phong chủ khác cũng nhìn nàng, chờ câu trả lời.
Sơ Nghiên muốn ra hiệu để nói, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, một đợt linh lực công kích hướng nàng mà đến, khí thế bàn bạc, đem Sơ Nghiên đánh bay ra xa.
Nàng ngã xuống khoé môi chảy ra máu tươi.
Nghiêm trưởng lão lạnh lùng liếc qua Sơ Nghiên, sau đó quay qua Tông chủ và các vị Phong chủ.
“Tông chủ, các vị Phong chủ, đệ tử này ngoan cố bất tuân, lại cả gan muốn mạo phạm Tông chủ, loại người như vậy, hoàn toàn không nên gia nhập Nhạc Dương Tông chúng ta.”
Thanh Liên phong phong chủ lập tức lên tiếng tiếp lời.
“Nghiêm lão chưa bao giờ nhìn sai người, Tông chủ, ta thấy nữ đệ tử này quả thật khó lòng bước lên Tiên đạo.”
“Đáng tiếc, thiên phú của nữ hài tử này rất tốt.”
“Thôi, dù thiên phú tốt đến đâu, tâm tính như vậy, khó mà thành danh.”
“…”
Nghiêm trưởng lão bên ngoài cung kính, lại hướng các đệ tử của mình ra hiệu.
“Bắt cô ta lại, phế bỏ tu vi, đuổi xuống núi đi.”
Sơ Nghiên nghiến răng, ánh mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, vừa rồi bị họ Nghiêm kia làm bị thương, cơ thể hoàn toàn không thể vận linh lực được.
Hiện tại lại không thể nói chuyện, nàng thế nhưng hoàn toàn rơi vào thế bị động!
Đáng ghét! Nếu nàng không tách ma lực ra thì…
[Nguy rồi, nguy rồi nguy rồi! Ký chủ sắp bị đuổi khỏi Nhạc Dương Tông rồi!]
Thiên Hoa lo lắng đến phát sốt, nó bay tới bay lui quanh Sơ Nghiên, muốn ngăn cản lại không có cách nào ngăn được.
Nó không có thực thể trong vị diện, hoàn toàn không thể ngăn bọn họ!
Lúc này, Hồng Tiểu Muội từ trong đội ngũ bước ra.
“Khoan, khoan đã, Thẩm sư tỷ đã biết sai rồi, mong tông chủ và các vị phong chủ cho tỷ ấy ở lại!”
Sơ Nghiên gắn gượng nhìn Hồng Tiểu Muội, cô bé thân hình nhỏ bé, lúc này đang chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng.
Không ngờ đến lúc này, Hồng Tiểu Muội là người duy nhất đứng ra bảo vệ nàng.
Đám nam nhân kia lúc đầu tỏ ra yêu thích nàng bao nhiêu, hiện tại lại có kẻ nào được như tiểu cô nương này, đứng ra bảo vệ nàng? nói giúp nàng?
Ha, đám chính đạo các người, quả nhiên đều là một đám rác rưởi của Tu Chân giới!
“Mau tránh ra! Đừng cản bọn ta chấp hành nhiệm vụ!”
Hồng Tiểu Muội hoàn toàn không có tiếng nói, nàng bị đám đệ tử của Nghiêm trưởng lão đẩy ngã sang một bên.
“Á!”
“Tiểu… Muội…”
Sơ Nghiên mở miệng kêu một tiếng, lại bị hai người bắt lấy, nàng giãy dụa, nhưng vẫn không thể tránh được.
Đáng ghét! Nhân sĩ chính đạo đều là đám rác rưởi như nhau! Nàng vốn không nên tin vào thứ gọi là chính đạo khốn kiếp này!!
Một tên đệ tử chấp hành giơ tay lên, ánh mắt loé lên hung quang.
Nữ nhân này trước đây cao ngạo vô cùng, còn dám làm lơ hắn! Hiện tại đợi hắn phế tu vi của ả rồi, không phải mặc xác hắn làm gì thì làm sao? Khà khà khà!
Tên đệ tử kia giơ tay lên, vừa định hạ thủ, lại bị một lực lượng vô hình ngăn chặn, đem hắn hất văng ra!
“Kẻ nào dám ra tay ở Nhạc Dương Tông ta!”
Nghiêm trưởng lão nhíu mày, lập tức lạnh lùng quát lớn!
Đông Phương Thanh Ninh cũng nhíu mày, chỉ kém chút nữa liền có thể loại bỏ một cục đá cản đường phiền phức! vậy mà lại xuất hiện ngoài ý muốn, đúng là đáng ghét!
Khíu!!
Lúc này, bầu trời vang lên một tiếng kêu trong trẻo, tất cả đồng loạt nhìn lên, một con bạch Phượng sải cánh bay lượn trên bầu trời.
Toàn thân nó bao phủ bởi một bộ lông trắng muốt, ánh mắt xanh lam vô cùng sắc bén