Cuối cùng, cậu giải cấu chính mình.
Murphy không thể nhịn được nữa.
Nâng mắt lên, anh nhìn Úc Phi Trần, gần như không thể khống chế bàn tay đang vươn tới Mũi tên Chân lý.
Kể từ khi tên này xuất hiện, rắc rối kéo đến không ngớt, ngay cả ngoại thần cũng có thể công khai đưa về vườn Địa Đàng, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?
Bầu không khí nhất thời căng thẳng đến cực điểm.
Cho đến khi Windsor chớp mắt.
"Lá bài này mang điềm xấu à?" Cậu hỏi.
"Không, nó chỉ ra rằng cậu là một vị thần." Claros đáp.
"Mà còn là vị thần bên ngoài hệ thống của chúng tôi." Giọng Murphy chậm rãi, nặng nề, đồng tử phải đỏ sẫm nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách nhạt của Windsor, những hoa văn kỳ lạ lan tỏa trong đồng tử, như thể anh ta có thể nhìn thấu mọi lời nói dối.
Windsor ngoảnh mặt nhìn sang Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần khẽ gật đầu với cậu ta, Windsor ổn định lại.
"Xin hỏi các anh định nghĩa thần thế nào?" Cậu hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
2.
Ngôn Hoan
3.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4.
Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn
=====================================
"Người mang thân phận độc lập, không bị chi phối và nắm giữ sức mạnh không thuộc về bản thân từ Đêm vĩnh hằng, được gọi là thần."
Lạc vào Đêm vĩnh hằng từ khe hở của thế giới và bị thế giới mảnh vụn xem là con mồi, dù may mắn chạy thoát, cũng sẽ rơi vào phó bản tiếp theo, vĩnh viễn không có điểm dừng, những người không ngừng vật lộn trong hoàn cảnh như vậy, chính là "con người".
Trong cuộc phiêu lưu bất tận, sẽ luôn có một người nổi bật, có thể do gặp thời, được người khác nâng đỡ hoặc tự mình ngộ ra, người đó sẽ giành được chiến thắng trọn vẹn trong cuộc chiến với phó bản, thâu tóm nó và có được lãnh thổ của riêng mình.
Những người như vậy, dù sức mạnh thế nào, đều được xem là "thần".
Điều này có nghĩa là người đó đã làm chủ được sức mạnh vốn không thuộc về mình và có đủ tư cách để chiến đấu chống lại số phận dai dẳng trong Đêm vĩnh hằng.
Một nụ cười hứng thú chân thực xuất hiện trên khuôn mặt Windsor.
"Nhưng tôi sinh ra trong gia đình Windsor và mới chỉ sống được mười chín năm.
Ký ức đầu tiên trong đời là được mẹ dắt ra vườn ngắm hoa tường vi nở."
Murphy chỉ thờ ơ nói: "Thời gian sẽ không nói dối."
"Được rồi.
Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình không giống người thường." Windsor ngắm nghía lá bài, "vị...!mặc áo choàng đen này gọi anh là thần Thời gian, vậy hẳn anh phải có cách xác minh lời nói của tôi là thật hay giả nhỉ?"
Cậu ta lịch sự và điềm tĩnh, không hề có dấu hiệu nói dối.
"Cho tôi xem ký ức." Giọng Murphy dịu đi một chút: "Tôi sẽ truy ngược quá khứ của cậu."
Rồi lại nhìn sang Úc Phi Trần, phun ra mấy chữ: "Thu phí gấp ba."
Hạng mục này thì Úc Phi Trần biết, nó tên là "sàng lọc và thanh tẩy ký ức", với mức giá 50000 viên đá huy băng.
Úc Phi Trần: "Tôi có thể khiếu nại anh không?"
Claros như sợ tình hình chưa đủ căng thẳng: "Thần Giới luật là người thụ lý đơn khiếu nại về các vị thần đó."
Murphy lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Truy ngược quá khứ của đối tượng bị nghi ngờ là thần sẽ tốn rất nhiều năng lượng, việc tăng giá nằm trong phạm vi cho phép của luật lệ."
Úc Phi Trần đã hiểu.
Murphy muốn lừa đá huy băng của hắn trong phạm vi tối đa mà luật lệ cho phép.
Nhưng số tiền này sẽ được giao cho tháp Sáng thế, chứ không phải vào túi Murphy, điều này làm giảm bớt cảm giác bị gạt.
Nói thật thì bấy nhiêu còn chẳng bằng số hắn đã tiêu ở phố Ánh Chiều.
(Cái khoản mua quà cho Chủ Thần í mà:3)
Nghĩ đến việc tháp Sáng thế thiếu tiền thế nào, hắn vui vẻ đồng ý.
Shiramatsu đưa ra một kết luận: "Em chẳng có đồng nào."
Úc Phi Trần vỗ đầu cậu: "Nhưng cậu rất đơn giản."
"Anh Úc à, hình như anh đang mắng em hả."
Murphy xoay người.
Đối diện với anh là chiếc đồng hồ cát lớn nhất điện.
Đồng hồ cát bắt đầu chảy, những hạt cát lấp lánh rơi từ trần nhà xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, tất cả xương chim trắng muốt trong lồng kim loại từ từ sải cánh, như thể chúng muốn bay về trời.
Mặc dù hốc mắt trống rỗng của chúng đã nâng cao hết cỡ, nhưng chúng chẳng thể nhìn đến bầu trời, mà chỉ là chóp lồng.
Giống như con người có thể tự do đi lại khắp mọi nơi, nhưng vẫn luôn sống trong sự gò bó của dòng thời gian.
Đám sương ánh vàng đột nhiên bao phủ căn phòng, một bóng người dần xuất hiện trong màn sương mù.
Thánh thành trang nghiêm, cung điện lộng lẫy, ánh mắt dịu dàng và bóng dáng của vị công tước trẻ tuổi.
Quá khứ của Windsor mơ hồ hiện ra, hình bóng không ngừng biến hóa, tốc độ dòng chảy cực nhanh, thời gian của một đời người hóa thành một mẩu phim vội vã lướt qua, chẳng mấy chốc đã đến thời kỳ tuổi thơ.
Đúng như cậu ta mô tả.
Cậu quý tộc kế vị trẻ tuổi nhìn vườn tường vi nở rộ.
Lướt tiếp về phía trước, một bóng dáng mờ ảo vụt qua, hình ảnh rơi vào khoảng trống, cuộn phim đã tua đến đoạn đầu, không thể đi xa hơn nữa.
Murphy xoay người lại, hơi trầm ngâm.
Điều này cho thấy Windsor đúng là được sinh ra từ thế giới đó, một người hoàn toàn không liên quan gì đến khái niệm "thần".
Lần này, ngay cả Claros cũng lộ vẻ mặt không mấy tin tưởng.
Windsor thì nhướng mày nhìn Murphy.
Murphy cụp mắt, anh lặp lại câu nói kia: "Thời gian sẽ không nói dối."
"Này, cậu..."
Claros còn chưa nói hết, ngọn lửa trong hốc mắt trái của Murphy đã bùng cháy dữ dội.
Giống như phần nhạc dạo đầu, tất cả đồng hồ cát đột ngột tăng tốc, sương mù chuyển từ vàng sang xám, sắc mặt Murphy càng thêm nhợt nhạt.
Úc Phi Trần đã quen với cảnh tượng này, lần trước khi Murphy tính ra lá bài tiên tri của hắn cũng tương tự.
Thế này nghĩa là sức mạnh của Murphy đang bị tiêu hao dữ dội.
Đúng lúc này, trong màn sương mơ ảo, một cảnh tượng rõ ràng đột nhiên xuất hiện.
Mà bọn họ giống như đang đứng bên trong, đặt mình vào cảnh tượng ấy.
Đó không phải thế giới thực, mà là bóng tối của Đêm vĩnh hằng.
Ở trung tâm là một đốm sáng rực rỡ.
Đốm sáng có kích thước thế này thường đại diện cho một thế giới có quy mô không nhỏ.
Chàng thanh niên Windsor đang đứng trước đốm sáng ấy, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cậu.
Khuôn mặt ấy và dáng vẻ hiện tại có chút khác biệt.
Claros đột nhiên lên tiếng: "Tôi biết cậu."
Windsor nhìn chính mình kia, hơi sững sờ: "Nhưng tôi không biết anh, cũng không biết người đó."
Claros cười: "Không biết tôi là chuyện vô cùng bình thường mà, tôi đơn phương quen biết nhiều người lắm.
Là một vị thần...!cũng xem như khá mạnh trong Đêm vĩnh hằng, tôi phải biết rõ tất cả những người có thể tạothành mối đe dọa cho mình, vậy thì mới có thể đề phòng hoặc xơi tái từng người được.
Cậu từng là một trong số đó."
Murphy thàn nhiên nói: "Thế nên lúc nào cậu cũng kiệt quệ."
"Thật không?" Windsor nhìn đốm sáng, "Ý anh là, tôi cũng là một vị thần hùng mạnh sao?"
"Cậu không phải vị thần hùng mạnh, mà là một ông thần lập dị.
Họ đặt biệt danh cho cậu là nhìn thấu."
Windsor khẽ cười: "Tôi hơi tin rồi đó.
Thỉnh thoảng tôi thật sự có thể nhìn thấu một số thứ."
"Quen biết đã lâu, nhưng lạnh địa của cậu không lớn, cũng không thể hiện bất kỳ sức mạnh gì quá khủng.
Nhưng dường như cậu luôn nhìn thấu mọi thứ, có thể bình yên thoát khỏi một số thế giới nguy hiểm mà chẳng mất cọng tóc nào."
Windsor: "Xem ra tôi thật sự rất giỏi tự bảo vệ chính mình."
"Thời điểm đột ngột mất tin tức của cậu.
Tôi cảm thấy rất lạ, bởi vì tôi biết người như cậu sẽ không chôn vùi sinh mệnh của mình ở xó nào đó đâu."
Giọng Windsor như một tiếng thở dài: "Có vẻ giờ anh đã biết nguyên nhân rồi."
Cậu không nói tiếp, Claros cũng ngừng hồi tưởng, bởi vì trên đốm sáng kia đã xuất hiện một khe nứt xám đen.
Điều này cho thấy một thế giới hoàn chỉnh bắt đầu vỡ vụn.
Trong khung cảnh quá khứ, Windsor kia đang vươn tay, chạm vào một khe nứt hung tợn.
Vẻ mặt thất vọng.
"Tôi thấy buồn lắm.
Đây là lãnh thổ của tôi sao?" Windsor nói
"Có lẽ." Claros đáp.
"Không nhất định." Murphy lên tiếng.
Tiếp đó, sức mạnh màu trắng bạc từ những ngón tay của Windsor tràn ra và rót vào bên trong thế giới.
Vài khe nứt nhỏ bắt đầu khép lại.
"Tôi đang làm gì vậy?"
"Cậu đang dùng sức mạnh của chính mình để vá lại khe nứt của thế giới này."
"Vậy à." Vẻ mặt của Windsor thản nhiên như một người ngoài cuộc.
Việc hàn gắn khe nứt diễn ra trong thời gian dài, nhưng rất lâu sau khe nứt lớn nhất vẫn chưa khép lại.
Cuối cùng, dường như Windsor quá khứ đã đưa ra một quyết định quan trọng, cậu ta nhắm mắt lại, vô số đốm sáng tràn ra từ trên người cậu, rơi xuống thế giới như trận mưa sa.
Còn cơ thể cậu ngày càng trong suốt.
Cuối cùng, khe nứt cũng bắt đầu khép lại, nhưng không ai có thể nhìn thấy Windsor đã phải trả cái giá lớn thế nào.
Cơ thể Windsor trở nên mỏng manh hơn cả tờ giấy, khuôn mặt dần mờ nhạt.
Thứ đầu tiên biến mất chính là hình dáng của cậu ta.
Tứ chi, thân thể, khuôn mặt đều biến mất, một đốm sáng yếu ớt lơ lửng bên trên thế giới, ánh sáng mỏng manh không ngừng nhấp nháy.
Nếu đây là một vở kịch, thì lúc này tất cả khán giả đều đang lo lắng cho Windsor, thầm cầu mong cậu đừng lụi tắt.
Nhưng ánh sáng vẫn tiếp tục yếu dần.
Sau chót, khi các khe nứt đã hoàn toàn khép lại, hoặc có thể nói là khi mắt thường không còn nhìn thấy bất kỳ khe nứt nào nữa, đốm sáng tượng trưng cho Windsor cũng biến thành hạt bụi lấp lánh.
Nó đã mất hết chỗ dựa, lặng lẽ rơi vào thế giới đó, không còn sức sống, tựa như sao mai biến mất vào buổi bình minh.
Thần Thời gian là tên dễ thay đổi.
Lúc này, khuôn mặt Murphy mang một nỗi buồn mơ hồ.
Anh ta nói: "Tôi biết tại sao cậu quên rồi."
Windsor: "Tại sao?"
"Sức mạnh của một vị thần được chia thành hai phần, bên