Đêm đen vây bủa.
Cậu muốn xem không?
Đáp án không nói cũng biết.
"Cậu đưa Windsor về đi." Úc Phi Trần nói với Shiramatsu.
Shiramatsu ngoan ngoãn gật đầu: "Để em dẫn Windsor đi tham quan vườn Địa Đàng."
Windsor vẫy tay với Úc Phi Trần: "Ở lại vui vẻ nha Landon."
Bóng dáng hai người họ biến mất sau cánh cửa thang máy, tầng mười ba càng yên tĩnh hơn, chỉ có cổng Đêm vĩnh hằng và ngai sắt sừng sững mà lặng lẽ.
Một lúc lâu sau, giọng Claros lại vang lên, anh ta đè thấp giọng, như gã hát rong đi xuyên rừng rậm trong đêm đen, kể những câu chuyện ma quái kỳ dị cho các hồn ma trong bóng tối.
"Cậu chẳng tưởng tượng nổi có bao nhiêu ngoại thần trong Đêm vĩnh hằng thèm muốn lãnh thổ Ngày vĩnh hằng đâu.
Tôi từng là một trong đám đó." Anh ta kể, "Càng có nhiều sức mạnh, càng khó thiết lập luật lệ hoàn toàn thống trị chúng.
Đây là định nghĩa được chúng tôi công nhận và không ai là ngoại lệ.
Thành thử, ai nấy đều chờ đợi cái ngày vương quốc Ngày vĩnh hằng sụp đổ.
Cậu đã có sức mạnh của riêng mình, hẳn cậu có thể cảm nhận được điều này."
Úc Phi Trần có thể tưởng tượng được khung cảnh đó, lũ ma quỷ lít nhít vây quanh vầng thái dương, chờ đợi một cơ hội.
Bọn họ chờ đợi Ngày vĩnh hằng sụp đổ, như lũ kền kền trông ngóng bữa ăn của mình tử vong.
Claros chìa tay, những đốm sáng màu xám tím tung bay trong tay anh ta như tro tàn của một trận lửa.
Anh ta nói tiếp: "Hơn nữa, Chủ Thần của Ngày vĩnh hằng vô cùng yêu thương con dân mình, còn thành lập cái ngày Phục sinh nực cười đó...!Cậu có biết rằng, người chết cũng như một thế giới biến mất, sự sống là sáng tạo, cái chết là tiêu tan.
Để tập hợp nguồn năng lượng đã tiêu tan trở lại thành sinh mệnh lần nữa, Ngài phải sử dụng rất nhiều sức mạnh.
Vì thế, ngày Phục sinh cũng là ngày mà trật tự của Ngài dễ sụp đổ nhất."
"Kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác, mọi người ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vầng thái dương.
Ngày càng có nhiều người lạc vào Đêm vĩnh hằng và cuộc chiến phân chia lực lượng cũng ngày càng khắc nghiệt.
Dần dà, bọn họ đều biết đến ngày Phục sinh.
Vào ngày đó của kỷ nguyên trước, cậu đoán xem có bao nhiêu ngoại thần canh gác khu vực xung quanh? Hơn phân nửa Đêm vĩnh hằng có sức mạnh của riêng mình.
Nhưng cứ vào ngày hôm đó..."
Giọng nói ngày càng thấp, Claros phất tay áo.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành cảnh tượng gần như chân thật.
Đó là quang cảnh ngày Phục sinh.
Bầu trời u ám, tối sầm như muốn đè ép cơ thể con người.
Mọi người đứng thành kính trên Quảng trường Chạng vạng – trung tâm của thế giới, tế đàn bằng đá lớn như đến từ thời xa xưa.
Muôn dân ngửa mặt trông lên, Chủ Thần mặc áo choàng trắng vẫn ung dung và cao quý đứng giữa tế đàn, hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của mọi người về một vị thần.
Người thị nữ bên cạnh Ngài từng nói với Úc Phi Trần rằng Thần là bất khả chiến bại, nhưng trên đời thực sự hiện hữu một sự tồn tại bất khả chiến bại sao? Úc Phi Trần không biết.
Khung cảnh lặng lẽ thay đổi, giống như ngày Phục sinh mà hắn từng chứng kiến, Thần cắt đầu ngón tay mình, theo truyền thuyết cổ xưa, máu từ đầu ngón tay được kết nối với trái tim.
Trước kia Úc Phi Trần không hiểu ý nghĩa của hành động này, hắn cho rằng lấy máu chỉ là một phần của nghi lễ, mang tính tượng trưng vô cùng thực dụng.
Nhưng sau khi thấy Windsor giải cấu và ngọn lửa thiêu đốt của Murphy, hắn chợt nhận ra một điều: Chủ Thần đang sử dụng sức mạnh căn nguyên của mình.
Trong tất cả các loại hình tôn giáo, máu luôn mang một ý nghĩa đặc biệt.
Cảnh lũ thằn lằn tham lam hút máu đầu tim của Ludwig lại hiện ra trước mắt hắn.
Cái ác và thiện luôn đi đôi với nhau, như một phép ẩn dụ.
Nghi lễ ngày Phục sinh vẫn tiếp tục.
Các linh hồn từ khắp chốn Ngày vĩnh hằng bay lên trời và trở về vườn Địa Đàng.
Cảnh tượng này không chỉ được con dân vườn Địa Đàng chiêm ngưỡng, mà cũng bị kẻ địch trong Đêm vĩnh hằng dòm ngó.
Liệu khi thấy cảnh tượng này, đám ngoại thần có nổi lên khát khao hay ngưỡng mộ không? E là không, dục vọng chiếm hữu đã lấn át hết thảy.
Chẳng có hòa bình nào trong Đêm vĩnh hằng.
Ngay khi buổi lễ sắp kết thúc suôn sẻ, một thay đổi đã xảy ra.
Trong sự trang trọng, một tia chớp chói mắt đột nhiên nổ sáng.
Sấm chớp xé toạc màn mây tăm tối, xuyên thủng cả bầu trời.
Giữa tiếng kinh hô của của đám đông, Thần ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Không ai biết được Ngài trông thấy cái gì, nhưng nhất định đã có điều gì đó xảy ra, bởi vì cuồng phong gào rít thổi bay mái tóc dài và ống tay áo của Ngài, khiến Ngài hơi nheo mắt.
Một bầu không khí khó tả bỗng dâng lên, như thể có thứ gì đó đang chầm chậm sống lại.
Dòng thời gian cổ xưa thổi đến, trong gió nổi lên từng đợt tiếng khóc thương nặng nề, nhất định có vô số linh hồn vô hình đang lang thang ở đây.
Chính lúc này, các khe nứt xuất hiện.
Không phải chỉ một nơi, mà là ở khắp mọi nơi.
Trong tiếng khóc than, vườn Địa Đàng vỡ vụn từng chút một.
Rất khó miêu tả khung cảnh bấy giờ...!vườn Địa Đàng thanh bình tựa như một bức tranh đầy màu sắc, mà hiện tại bức tranh ấy đang bị xé vụn.
Mặt người, lá cây, tòa nhà, tất cả đều đang sụp đổ, có người bị khe nứt tách khuôn mặt ra làm hai, mắt trái và mũi một bên, mắt phải và non nửa khuôn mặt ở bên còn lại, chính giữa là một khe nứt hun hút như vực sâu, mà chính người đó còn chưa nhận ra sự việc.
Cùng lúc đó, hơi thở gian ác, tàn bạo đến từ thế giới bên ngoài tràn vào, trút xối xả như mưa xuống vườn Địa Đàng và Thần quốc!
Giữa những mảnh vụn rải rác khắp nơi, chỉ có tế đàn còn sừng sững uy nghiêm.
Chủ Thần đột nhiên dời mắt, ánh mắt phủ một lớp sương lạnh như băng tuyết.
Nhoáng một cái, lòng bàn tay và ngón tay Ngài đầy máu, và sau đó...!năm ngón tay mảnh mai tách ra và ấn vào mặt đá của tế đàn!
Máu tươi lập tức lan tràn, lấy tế đàn phục sinh làm trung tâm, sức mạnh lạnh rét tuôn ra, quét đi như con sóng.
Hàng ngàn khe nứt đột nhiên khép lại.
Khung cảnh lại tươi đẹp như trước.
Giữa đất trời, mọi âm thanh đều biến mất.
Như thể thế giới chỉ mới được sinh ra vài giây trước.
Ngón tay Ngài vẫn ở đó, không dời đi.
Trên bầu trời Thần quốc, lũ ngoại thần tụ tập thành đàn như bầy kền kền ở khắp nơi.
Trong số đó, có những sức mạnh thuần túy, cũng như những cơn lốc, dơi, lũ lụt hữu hình và thậm chí cả thế giới mảnh vụn, với ác ý vô tận hướng về Thần quốc và vườn Địa Đàng.
Sau đó đột ngột dừng lại.
Tất cả chúng đều bị một sức mạnh bất khả chiến bại cuốn bay, cuộn lại thành một vòng xoáy đen sì, vĩ đại trên bầu trời vườn Địa Đàng, ngay sau đó, chúng đột nhiên bị ép vào trong tháp Sáng thế!
Mây đen phút chốc tan biến, ánh hoàng hôn êm dịu hiện ra.
Khúc ca kỳ ảo từ đâu đó vang lên, văng vẳng mơ hồ, rồi tan biến một cách mờ nhạt.
Mọi người khôi phục trạng thái bình thường từ sự tĩnh lặng.
Trong trí nhớ của họ, chưa từng có trận sấm nào giáng xuống, thế giới chưa từng vỡ vụn, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì khoảnh khắc trước bờ vực sụp đổ, ngay cả thời gian cũng dừng trôi.
Nơi tế đàn trên cao, bóng dáng Chủ Thần vẫn thánh khiết và yên bình như cũ.
Thực sự khiến người ta tin rằng Ngài là hiện tại, là quá khứ, là vị thần vĩnh cửu.
Nhưng khi Ngài nâng chiếc mũ kỵ sĩ lần nữa, máu vẫn đang rỉ không ngừng.
Máu từ từ lan ra theo vết xước đao kiếm cổ xưa, cuối cùng nhuộm đỏ cả ống tay áo trắng như tuyết.
Ngài bước xuống khỏi tế đàn như chưa hề nhận ra, áo choàng trải dài trên thềm đá, không ai nhận ra vết máu, bởi vì họ cách Thần quá xa.
Cảnh tượng rút đi như thủy