Một, hai, ba.
Vẫn còn nhìn.
Nhiều ngày trước, khi Úc Phi Trần rời khỏi, vườn Địa Đàng đang tổ chức ngày Phục sinh và lễ Cầu nguyện.
Hiện giờ hắn trở lại, thế mà hai lễ hội đó vẫn đang diễn ra tại vườn Địa Đàng, các quán rượu trên phố Hoàng hôn vẫn còn giảm giá.
Chủ Thần cho đám người này một kỳ nghỉ quá dài rồi, hắn nghĩ.
Trên đường về khách sạn Cây To, hắn còn phải đội mưa hoa lá tung bay tận hai lần, được đề nghị tham gia đội ăn mừng ba lần, bị chú bồ câu chuyển phát nhanh giẫm lên vai một lần.
Mãi cho đến khi trở về căn phòng đầy những hộp quà, mọi thứ mới yên ắng lại.
Mùi siro cây phong và nho thoang thoảng từ cửa sổ, trong ngôi nhà cây, những hộp quà với nhiều kích cỡ khác nhau chất đống từ sàn đến tận trần, mỗi món quà đều được buộc bằng ruy băng, không biết sau chiếc nơ con bướm kia cất giấu thứ gì.
Nhưng chúng đều được vị thần nào đó tự tay chọn lựa.
Muốn tháo hết đống này, chẳng biết sẽ mất bao lâu.
Mà mang đi hết thì cũng không khả thi lắm.
Giữa mớ hộp xinh xắn, Úc Phi Trần chọn cái có màu vừa mắt nhất.
Đó là một chiếc hộp bằng gấm dài mảnh, màu vàng kim.
Khi ánh hoàng hôn rọi xuống, mặt gấm sẽ phản chiếu một màu ngọc bích nhẹ.
Hiện tại, hắn thực sự rất muốn đưa cho Ngài một thứ gì đó.
Cuộc đời Ngài dường như luôn là cho đi và bị đòi hỏi.
Khi Úc Phi Trần mang hộp quà ra ngoài, bồi bàn người cây xuất hiện.
Anh chàng định hỏi Úc Phi Trần muốn xử lý căn phòng chứa đồ này thế nào, có muốn chuyển chúng đến gần nơi ở không.
Nhưng nhớ tới tin đồn gần đây về vị này, mà thân phận của nhân vật còn lại trong tin đồn còn chưa bị điều tra ra, hình như người nọ không phải thành viên vườn Địa Đàng.
Người bồi bàn bèn hỏi: "Ngài có cần chúng tôi giao hàng giúp không ạ?"
Úc Phi Trần rất nghiêm túc suy xét lời đề nghị này.
"Không cần."
Nếu Ngài muốn, thì sẽ đến đây.
Hắn cảm thấy dáng vẻ Chủ Thần đứng đây tháo hộp quà sẽ khác với mọi khi, giống một con người chân thật hơn.
Song, khi nhớ tới dáng vẻ "chẳng màng đến thứ gì" của người nọ ở thần điện Chạng vạng, Úc Phi Trần hơi đổi ý.
Luôn phải thu được thứ gì đó.
"Nếu trong ba mươi ngày không có ai đến lấy," hắn nói, "hãy chọn đại một hộp rồi gửi đi."
"Dạ." người bồi bàn không hiểu cách làm này, nhưng đã là mong muốn của khách hàng thì phải được thực hiện cẩn thận, đây là đức tính truyền thống và cũng là nguyên nhân mang đến sự phát triển vượt bậc của khách sạn Cây To.
Anh chàng âm thầm ghi lại diễn biến mới của câu chuyện phiếm này, vừa nghiêm túc làm tròn bổn phận, lấy ra một chiếc lá nho to: "Xin hỏi địa chỉ ạ."
"Landon Warren." Úc Phi Trần nói.
Những dây leo nhỏ bé nhanh chóng duỗi thân trên lá và đông cứng thành hình con chữ.
Úc Phi Trần nói tiếp: "Thần điện Chạng vạng."
Tay người bồi bàn cầm chiếc lá khẽ run.
Tiếp theo là tên người nhận, khiến Úc Phi Trần lừng khừng chốc lát.
Cuối cùng hắn nói: "...!Anphil."
"Dạ, chúng tôi sẽ nhớ kỹ ạ." Người bồi bàn cất chiếc lá đi.
"Cảm ơn." Úc Phi Trần rời khỏi nơi này.
Bồi bàn người cây chớp chớp mắt, đôi cánh nửa trong suốt xòe ra sau lưng, nhanh chóng biến mất vào bóng cây xanh um.
Khi Úc Phi Trần chuẩn bị đi thì lại đụng phải Windsor và Shiramatsu vừa về, và tất nhiên, anh chàng hướng dẫn viên cũng theo sát họ.
"Một cuộc phỏng vấn sâu sắc với chủ thuê cũ: Sau khi tìm ra nơi Úc Thần phung phí đá huy băng, tui thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tui cứ tưởng mục tiêu của anh ta là xây dựng một Quảng trường Đá huy băng thứ hai cơ...!Chờ chút, có tin mới nè: Chấn động! Sự thật đúng là như vậy!" Lúc này anh chàng hướng dẫn viên đang cầm tờ báo lá nho đọc to.
Trên tờ báo, các chữ viết bằng dây leo đang nhanh chóng biến hóa.
Nghe có tin "chấn động", Shiramatsu duỗi cổ: "Có chuyện gì á!"
Windsor tỉnh bơ liếc sang: "Xảy ra chuyện sao?"
"Úc Thần vung tiền như rác, tìm khắp vườn Địa Đàng không thấy tăm tích, hóa ra người đẹp bí ẩn trên phố Ánh chiều lại sống ở thần điện Chạng vạng, rốt cuộc là mục sư hay sứ giả đây?"
Hướng dẫn viên kích động vỗ Shiramatsu bôm bốp: "Thật không? Thật hả?"
Shiramatsu ngơ ngác: "Hở? Em có biết chi đâu."
Đúng lúc này, một chú bồ câu vỗ cánh bay qua, ném một bông hồng vào ngực Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần bắt đầu tự hỏi rốt cuộc vườn Địa Đàng là cái chốn thế nào, xem ra ngay cả bồ câu cũng chẳng đáng tin.
Tiếng vỗ cánh của bồ câu thu hút sự chú ý của mọi người, Shiramatsu quay người lại, cái mặt ngờ nghệch lập tức trở nên lanh lợi: "Anh Úc ơi, chào anh!"
Hướng dẫn viên "vút" một cái, tờ báo biến mất tiêu: "Hôm nay trời đẹp ghê hén."
Windsor mỉm cười bí ẩn: "Chào, Úc."
Úc Phi Trần liếc họ một cái lạnh tanh, đoạn gọi Windsor lại.
Claros nói gần đây tầng mười ba không được yên ổn, khoảng cách giữa các phó bản sẽ rất dài.
Hắn đưa một phần đá huy băng cho Windsor, để cậu ta và Shiramatsu tự thu xếp trong thời gian này.
Về phần mình, người bồi bàn tận tụy đã gọi xe kỳ lân đến Landon Warren cho hắn rồi.
Nhìn xe ngựa lướt dưới bóng dây leo đan xen, hướng dẫn viên: "Coi bộ là thật rồi."
Bên ngoài thần điện Chạng vạng, hoa vĩnh miên nở rộ.
Mấy ngày nay Úc Phi Trần đã quá quen thuộc với mùi hương này, thế nên lúc xuống xe không hề nhìn thấy những bông hoa trắng muốt đung đưa, mà trong tiềm thức lại nhớ đến một con người với cảm xúc chân thật.
Xuyên qua biển hoa, một mục sự đang chơi đùa với lũ trẻ trên quảng trường thần điện, nhưng có thể trên người Úc Phi Trần có khí thế khiến người sống tránh xa hay gì đó, mà hắn vừa tới, vị mục sư trẻ liền mang đám nhỏ huyên náo rời đi.
Yên tĩnh một chút cũng không sao, Úc Phi Trần bước vào quảng trường thần điện.
Chất liệu đá dưới đất tương tự với tế đàn phục sinh, phía trước là thần điện sừng sững.
Lần trước hắn tùy tiện đến thăm, lần này là theo hẹn mà đến, điểm chung duy nhất là hắn vẫn không biết chính xác vị trí hiện tại của Thần.
Có lẽ là do tác dụng của hoa vĩnh miên, kỳ lạ làm sao, Úc Phi Trần không hề cảm thấy bất an, lần trước hắn đến cũng không có.
Như thể niềm tin trong tiềm thức, rằng chỉ cần bước vào hành lang khúc khuỷu và thần điện rộng lớn này, hắn sẽ luôn gặp được Ngài.
Trong thần điện im lìm, từng cành cây, từng ngọn cỏ, cùng các mục sư và lũ trẻ, vẫn cho hắn cảm giác như...!đã từng quen biết.
Nhiều năm qua, hắn biết bản năng của mình đã được rèn luyện triệt để, khi ở trong môi trường xa lạ nhất định sẽ nâng cao cảnh giác, không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào, nhưng ở đây, bản năng ấy như đã biến mất.
Úc Phi Trần hơi sững sờ, hắn ngẩng đầu lên, phía trước là tượng thần không mặt, gương mặt của bức tượng không có ngũ quan, nhưng lại giống như đang nhìn hắn chằm chằm.
Gió chiều hiu hiu, hết thảy đều thanh bình và thánh khiết.
Đang nhìn thì thình lình một bàn tay lướt qua vai Úc Phi Trần.
"Cậu đang nhìn ai vậy?"
Người nọ mang theo hương cỏ cây đến, ngực áp vào lưng Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần lập tức tiến lên bên phải hai bước, phân rõ giới hạn với đối phương.
Vừa quay đầu lại, đã thấy đôi tai yêu tinh và đôi mắt bạc, quả nhiên là vị thần Sinh mệnh không phân rõ giới tính – Sassenar.
"Lại gặp nhau rồi." Sassenar liếm răng: "Cậu Úc đang tìm ai thế?"
Úc Phi Trần: "Anh tới tìm ai?"
"Tôi đã gặp người cần tìm rồi.
Trên đường về thì thấy cậu đấy, đúng là niềm vui bất ngờ." Sassenar đến gần hắn: "Lần sau mình đi hẹn hò nhé?"
Úc Phi Trần: "Tôi thân với anh lắm à?"
Thần Sinh mệnh đến thần điện Chạng vạng, ngoài tìm Chủ Thần ra thì hắn không nghĩ được ai khác nữa.
"Đừng hung dữ với tôi như thế." Sassenar như bị tổn thương, nhưng cái mặt bi thương đó quá cường điệu.
"Đã không chiếm được Giới luật rồi, mà tân thần cũng chẳng đến đâu.
Tôi đây không muốn ở cái vườn Địa Đàng này nữa.
Tôi muốn đến thủ đô sương mù vui vẻ cơ.
Mà nói mới nhớ, Ngài định cho cậu tầng nào? Hình như cả mười ba tầng đều có thần hết rồi, chẳng lẽ lại xây thêm một tầng nữa?"
"Tôi không phải thần." Úc Phi Trần nói, "cũng không hứng thú."
Sassenar cười: "Ứ tin đấy."
Thần Sinh mệnh tin hay không thì mắc mớ gì đến hắn, Úc Phi Trần xoay người đi luôn.
Giọng Sassenar vẫn vọng tới từ phía sau, một lời than thở tịch mịch.
"Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có một biển hoa mới." Sassenar nói, "cậu nghĩ Ngài sẽ thích ngắm hoa gì nở ở đây, cậu Úc?"
Úc Phi Trần chưa thấy hoa vĩnh miên tàn bao giờ, nhưng hắn nghe ra ẩn ý của Sassenar, dừng bước: "Vì sao phải thay đổi?"
"Thật ra sau ngày Phục sinh là đã hết kỳ hoa nở rồi.
Nhiều năm qua, sức mạnh của tôi giữ chúng không tàn.
Nhưng hôm nay, Ngài bảo, để chúng ngủ đi."
Giọng Sassenar ngày càng mơ hồ: "Có lẽ hiện giờ Ngài cảm thấy thức dậy cũng không tệ lắm.
Tôi đi tạm biệt chúng đây, hi vọng lần sau gặp lại sẽ chiếm được thân thể cậu."
Đám thần thánh trong