Tiếng thét văng vẳng khắp chiến trường, mãi sau mới tiêu tan.
Đội trường giận dữ xoay người.
Dưới màn trời âm u, khói đặc mù mịt, thực sự có một người đứng sau gã, hay đúng hơn là một sinh vật hình người.
Áo khoác đen, giày boots, tóc ngắn, cùng khuôn mặt như có thể khiến người ta chết cóng kia.
Cái mặt mà dù có bị đốt thành tro, gã cũng sẽ nhận ra.
Úc Phi Trần – viện trợ từ bên ngoài mà bọn họ mời đến, cung cấp dịch vụ "bao qua phó bản".
Tiểu đội bọn họ chẳng giàu có gì.
Bởi vì lần này phải kéo người mới, muốn người ta cảm thấy bọn họ vừa mạnh, vừa đáng tin, nên mới đành nhịn đau bỏ tiền mời "người chấp hành" đẳng cấp nhất.
Cứ hễ nhìn thấy hắn là gã đau lòng không thôi.
Nào ngờ, ngay ngày đầu tiên bước vào thế giới xác sống, cũng là ngày này ba tháng trước, viện trợ giá cao ngất ngưởng mà bọn họ mời đến bị đàn xác sống chôn vùi, chết không toàn thây.
Tổn thất tiền bạc đã đủ xót rồi, nhưng thiếu mất một viện trợ, nhiệm vụ của họ cũng bắt đầu khó khăn hơn.
Mới hôm qua thôi, người mới Hạ Sâm giữ tiêu bản virus cực kỳ quan trọng đã bị xác sống tha mất, giờ chẳng biết tung tích đâu.
Tóm lại, mất cả người lẫn của, xôi hỏng bỏng không.
Thế cho nên, bây giờ đội trưởng vừa ngó thấy bản mặt Úc Phi Trần là muốn chửi thề.
Gã hít sâu một hơi, làm tâm trạng lắng xuống, mới chú ý đến làn da nhợt nhạt của Úc Phi Trần.
Con ngươi đổi màu, mặt không cảm xúc, lại còn một cơ thể toàn vẹn không thối rữa.
Đây chẳng phải là đặc trưng của xác sống cao cấp còn gì.
Gặp lại trên chiến trường, đồng đội thành xác sống, gã nên nói gì đây?
Khỏe chứ hả? Ăn gì chưa? Chú mày chết rồi à? Còn yêu con người không?
Đội trưởng còn chưa kịp sắp xếp cảm xúc, đã thấy tên này xách cổ áo một người, ném thẳng vào trong.
Đó là một thiếu niên choai choai, mặt mũi tèm lem, dáng người mảnh khảnh, mặc cái áo blouse trắng dính đầy máu.
"Đội trưởng ơi," thiếu niên choai choai được đội trưởng kéo lên, ngẩng đầu nói: " Úc Thần là người tốt, ảnh cứu em khỏi tụi xác sống đó."
Đây là người mới Hạ Sâm, rất thông minh, biểu hiện lần đầu vào phó bản cũng không tệ.
"Hạ Sâm," Câu đầu tiên đội trưởng hỏi là vấn đề quan trọng nhất, "Mẫu virus đâu?"
Hạ Sâm lấy cái tủ lạnh mini ra: "Chủ Thần phủ hộ, chưa mất ạ."
Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa mới thở được một nửa đã khựng lại ngay.
Gã nghe thấy Úc Phi Trần đưa ra vài mệnh lệnh khó hiểu với Trung tâm Mật trận Thống Nhất, rồi nói vào trong khoang: "Lái về phía trước."
Đồng đội ngơ ngác nhìn nhau, rút ra kết luận, cũng chỉ có thể làm theo vậy.
Viện trợ đắt đỏ "bao qua phó bản" mở màn tỏi luôn trong tay xác sống đã là một huyền thoại rồi.
Mà cái tên đó còn thình lình xuất hiện trên chiến trường dưới dạng xác sống cấp cao, nghe chừng còn hoang đường hơn.
Ly kỳ nữa là, tên viện binh đã biến thành xác sống cấp cao bỗng nhiên lại xuất hiện ở doanh trại phe ta, bắt đầu chỉ huy quân đội loài người chiến đấu chống lại xác sống.
Tiếng thì thầm của đồng đội mơ hồ truyền đến.
"Trong chúng ta có nội gián."
"Nhưng bên xác sống cũng có nội gián."
"Hai tên nội gián này lại là cùng một người."
"Vậy chính xác thì hắn là nội gián phe nào?"
"Đỉnh ghê."
"Đỉnh thật.
Tao bắn."
Tiếng pháo lại ầm ầm nổ vang, lần này là khai hỏa súng ngắn, mỗi viên đạn nổ tung đều bắn ra gần mười nghìn mũi tên thép thu nhỏ.
Cho dù không bắn trúng bộ phận quan trọng của xác sống, thì cũng đủ ngăn cản chúng trong tức thì.
Nhân cơ hội đó, xe tăng bọc thép chậm rãi nghiền nát chúng.
"Tiếp tục," Úc Phi Trần nói "Tọa độ điểm đến là 177,642 độ bắc, 69,685 độ tây."
Tuy nhiên, càng đến gần Hắc Satan hơn, xác sống xung quanh càng to bự chảng, những con quái khổng lồ đó tạo thành một pháo đài kiên cố.
Súng ngắn đã gần như mất hiệu lực, đạn xuyên giáp cũng vô dụng nốt, và quan trọng nhất là họ sắp hết đạn rồi.
Giữa khói thuốc súng mịt mù, tầm nhìn gần như bằng không, vô số bóng xám khổng lồ bắt đầu ập tới!
Một số đồng đội bất chợt la hét như bị xe tông.
Ngay lúc này!
Âm thanh xác thịt va chạm nặng nề vang lên,
một thân hình to lớn phóng tới từ phía sau, húc thẳng vào đầu của con quái khổng lồ.
Hai con quái vật ngã nhào xuống đất, rồi điên cuồng cắn xe nhau.
Một quái vật xác sống vừa cứu bọn họ.
Sau đó lại thêm một con khác lao tới.
Ngày càng nhiều.
Đội trưởng cầm ống nhòm nhìn lại, bọn họ đã thâm nhập vào biển xác sống, khắp nơi đều là địch.
Nhưng hiện tại, biển xác sống từ phía sau lại điên cuồng ập đến, lao vào cắn xé những con quái vật khổng lồ khác.
Khói dày cuồn cuộn, lũ quái vật khổng lồ xé xác nhau, vô vàn xác sống nhỏ như sóng biển dạt về phía trước.
Cảnh tượng giống như một vùng biển bị chia làm đôi, thủy triều hai bên đâm sầm vào nhau.
Xác sống nội chiến à?
Mà lũ xác sống bất ngờ tạo phản kia, rất có thể là đám vẫn luôn đứng yên lúc đầu!
Đội trưởng chợt nhớ đến cái tên thủ lĩnh thứ hai của đám xác sống – A1407.
"Lừa đảo!" Gã chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, nội chiến rồi! Hai tên thủ lĩnh muốn đấm nhau! Rốt cuộc A1407 đang ở xó nào? Chẳng phải đã bảo tụi bây tìm sao?"
Chưa tìm được A1407 nên chẳng ai dám lên tiếng, chỉ biết đứng ôm nhau run cầm cập.
Trong khoang xe yên tĩnh, bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
"Tìm tôi hả?"
Đội trưởng: "..."
Đồng đội: "..."
Đội trưởng cạn lời nhìn trân trối Úc Phi Trần, lòng khiếp sợ, ngay cả xưng hô cũng thay đổi: "Mày...!anh...!anh..."
Úc Phi Trần không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, có lẽ vì quá tập trung, đôi đồng tử biến dị phủ một lớp màu tím lộ ra vẻ điên cuồng khó tả.
Hắn không nói gì cũng chẳng sao, một khi chấp nhận thực tế, ánh nhìn của mọi người cũng sẽ thay đổi thôi.
Nếu liên tưởng đến thời điểm các nhà khoa học bắt đầu theo dõi dấu vết A1407, cũng chính là thời điểm mà Úc Phi Trần vừa chết mất xác, thì mọi việc đã sáng tỏ rồi.
Hóa ra thủ lĩnh của đám xác sống chính là Úc Phi Trần – viện trợ của họ thuộc phe nhân loại!
Chuyện này đúng là chưa từng thấy.
Trận chiến lại có hy vọng rồi, khả năng khống chế của A1407 cao hơn Hắc Satan không ít.
Đám xác sống phản loạn cũng giúp xe tăng giảm bớt áp lực, xe tăng xông thẳng đến áp sát Hắc Satan.
Kích thước khổng lồ như một ngọn núi làm Hắc Satan trông như chẳng có điểm yếu, nhưng nó rõ ràng có lo lắng về chiếc xe tăng đang đến gần — hàng ngàn con chim xác sống phát ra tiếng kêu bén nhọn, sà xuống gia nhập cuộc chiến.
Có sự tiếp ứng của chúng, đội bay cũng có chút thời gian để thở hơn.
Máy bay ném bom chiếm quyền làm chủ trên không.
Mục tiêu đủ lớn, bom hạng nặng và bom nhiệt áp
được thả xuống Hắc Satan một cách ổn định.
Thứ này không đủ để giết nó, nhưng cũng đủ tổn thương cơ bắp và xương.
Tiếng gầm nặng nề làm mặt đất chấn động, sống lưng xấu xí lởm chởm của nó bắt đầu cong lên.
"Chính là tọa độ này."
Khi xe tăng dừng lại, cái bóng do Hắc Satan tạo thành dần to ra, như một ngọn núi chui lên từ lòng đất.
Hắc Satan bê bết máu me đứng dậy.
Xe tăng dừng dưới chân nó, thấp hơn nó cũng phải trăm mét lận, ngẩng đầu lên chỉ trông thấy bụng, đấy là nếu thứ này có bụng.
Tiếng chim rít sắc bén rền vang, một con chim đen với sải cánh dài vài mét sượt qua chộp lấy vai Úc Phi Trần, cắp hắn bay khỏi nóc xe tăng.
Úc Phi Trần lơ lửng giữa không trung như mọc thêm đôi cánh.
Giá treo súng ống trống không, đội trưởng đột ngột ngẩng đầu, thấy Úc Phi Trần nhẹ nhàng giơ khẩu súng mà trước đó gã không nhấc nổi, hướng về Hắc Satan, dường như hắn chẳng cần phải ngắm bắn.
Tên này là quái vật đấy à?
Lúc biến đổi thành xác sống, hắn kiểm soát hướng đột biến, tiến hóa thành thủ lĩnh lũ xác sống, tìm được trung khu thần kinh của Hắc Satan, đến phút chót thì trở lại phe con người, lên kế hoạch đối kháng nhịp nhàng, trở thành vũ khí của nhân loại...
Đội trưởng cảm thấy kinh nghiệm đánh phó bản xác sống của gã vẫn còn quá non, nên gã không thể hiểu được phương pháp hành động theo từng mắt xích như vậy.
Song, ngẩng đầu nhìn Úc Phi Trần trên không, rồi nhớ lại vẻ mặt lúc trước của hắn, đội trưởng có cảm giác tên này cũng chẳng phải loại hiền lành gì.
"ẦM."
Tiếng động vang lên kèm theo khói lửa mịt mù, ánh sáng cắt qua bầu trời mờ tối, đâm thủng vùng bụng của Hắc Satan.
Cơ thể khổng lồ của nó bất động, thời gian như thể ngừng trôi.
Úc Phi Trần trên không trung ra hiệu bằng tay.
Đồng tử của đội trưởng co rụt lại!
"Nhanh lùi lại! Nhanh lên!"
Đồng đội trong xe tái mặt, giật mạnh cần điều khiển!
Mặt đất gồ ghề, xe tăng được trang bị nặng loạng choạng lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể!
Bóng đen to lớn đổ ập xuống, xe tăng vừa kịp phóng ra ngay tại rìa bóng của nó, trông như cõng theo cái bóng vút đi, và rồi...!bóng đen vượt hẳn xe tăng.
Thứ đổ xuống đầu tiên không phải cơ thể Hắc Satan, mà là khối thịt thối lớn như đầu người.
Đội trưởng rống to: "Đóng cửa nắp lại!"
Cửa nắp vừa đóng kín, những tiếng va đập vang lên không dứt như vô số tảng đá nện xuống ầm ầm, tấm thép không chịu nổi sức nặng, mỗi lần chấn động cả khoang xe đều được một trận thót tim.
Cuối cùng chấn động cũng dứt, đội trưởng là người đầu tiên lao ra khỏi cửa nắp, trước mặt gã là vô số mảnh vụn tứ chi nát bươm.
Hắc Satan không còn nguyên vẹn nữa, thịt thà của nó văng tứ tung.
Nhìn quanh bốn phía, khói thuốc súng chẳng còn mù mịt khắp trời,