Sau khi đã phán định hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiên sẽ được đưa về vườn Địa đàng.
Còn lý do trì hoãn chưa về là vì ở đây vẫn còn tồn tại một con xác sống.
Nó chết, phó bản kết thúc.
Một vấn đề vô cùng đơn giản.
Âm thanh vừa dứt, ánh sáng trắng lóa đột ngột bao trùm tầm nhìn.
Thế giới trở nên mờ ảo rồi ngưng tụ lại.
Cách đó không xa có tiếng người trò chuyện, giọng nói ồn ào truyền vào tai Úc Phi Trần.
"Về rồi à? Suông sẻ chứ?"
"Tí nữa là chết cả lũ rồi.
Quỷ thần ơi, cái chỗ đấy khác quái gì tận thế đâu."
"Mấy ai thấy được tận thế đâu nào."
"Quan tâm ba cái đó làm chi.
Tóm lại là tao về rồi đây.
Còn có thể ngắm nhìn hình dáng của trung tâm thế giới, thế là quá đủ."
Tiếng cười rôm rả vang lên, ngay cả chú hề khoác chiếc áo choàng đỏ tươi ven đường cũng kéo một hồi còi dài, chú ta tung quả bóng xanh đỏ lên bầu trời hoàng hôn, rồi cười lớn: "Trung tâm thế giới chính là tòa tháp đấy!"
Úc Phi Trần nhấc chân bước về phía trước, dự định lướt qua đám người đang cười đùa, thình lình một ánh sao băng xẹt qua bên người.
Kế đó, một bóng người với cái đầu bóng loáng xuất hiện, còn có thể là ai ngoài gã đội trưởng nữa chứ.
Qua chốc lát, các đồng đội khác cũng lục tục xuất hiện.
"Ê tụi bây, đến chào anh Úc đi." Đội trưởng gọi mọi người đến.
"Ôi, tháp Sáng thế," chào hỏi xong, đội trưởng uể oải than nhẹ một câu, "Cuối cùng cũng về được rồi."
Cả đội ăn ý ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước là cả bầu trời hoàng hôn rực rỡ, mây trắng cuồn cuộn tụ lại tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trung tâm vòng xoáy nối liền với tòa tháp trắng muốt.
Đó là một tòa bút tháp.
Tuy hình dáng không quá mỹ lệ, nhưng nó hùng vĩ và đầy trang nghiêm.
Bốn cạnh tháp kéo dài hướng thẳng lên trời, rồi đột ngột tụ lại ở nơi xa vô tận, tạo thành chóp nhọn sắc bén như thanh trường kiếm đâm xuyên trời.
Tháp Sáng thế – trung tâm của thế giới.
Tòa tháp cao lớn đến mức vượt xa giới hạn thị giác con người, không thể nào nhìn thấy toàn bộ.
Nó sừng sững ở Quảng trường Chạng Vạng vô tận như đang tọa lạc trên con sông băng mênh mông.
Nhưng dù có là mặt băng trong trẻo nhất thì vẫn kém xa so với nền đá ở quảng trường.
Quảng trường được lát bằng đá huy băng từ phía đông lục địa, nên còn được gọi là "Quảng trường Đá Huy Băng".
Giữa các mảnh đá không hề có một khe hở nào, nó phản chiếu lại hình ảnh bầu trời, mây trắng và cả tòa tháp thiêng liêng.
Thậm chí còn chiết xạ ra màu cầu vồng từ mặt cạnh của các vật thể xung quanh.
Nghe nói, thời xưa những tảng đá trong suốt, lấp lánh này là báu vật có một không hai, chỉ được dùng để trang trí lăng mộ của các quốc vương thôi.
Trong không trung là vô số quả cầu lấp lánh ánh vàng đang bay lơ lửng, chúng được tạo thành từ các chữ Rune[1] phức tạp.
Khi có người đi ngang, chúng sẽ phát ra những âm thanh vui tai.
[1] Chữ Rune là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng.
Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng.
Hiện loại chữ cũng như tiếng Na Uy cổ vẫn chưa được giải chi tiết.
"Xin chào, mua dữ liệu nặn mặt không? Đằng ấy thích phong cách nào nè?"
"Khách sạn Cây To hôm nay có ưu đãi đó, bảo đảm mang đến cho bạn cảm giác thoải mái như ở nhà."
"Lần đầu đến vườn Địa đàng hả? Có cần hướng dẫn viên không? Hay phiên dịch viên nhé?"
"Thẻ điều ước Ngày Phục Sinh do đại linh mục Escadilla tự tay chế tác đang được giảm giá đây.
Mua vài cái không ấy ơi?"
Tiếng rao sôi nổi ở khắp mọi nơi, cùng trôi theo dòng người qua lại trên Quảng đường Đá Huy Băng.
Sao băng nhấp nhấy, có người đến, cũng có kẻ đi.
Một cô gái ôm bó hoa màu hoàng hôn nhét vào lòng đồng đội mình.
"Tốt quá rồi, vẫn còn về được." Đội trưởng cảm thán, "Lần này vất vả quá, tao đãi cả lũ đến phố Hoàng Hôn uống rượu nhá.
Anh Úc, cùng đi nào."
Không có ai trả lời.
"...!Anh Úc đâu?"
Bóng người thon dài ở tít đằng trước, Úc Phi Trần đã đi xa rồi.
"Anh Úc! Anh Úc ơi!" Tay áo bị đội trưởng kéo lại, gã không nhìn tòa tháp lớn kia, mà nói: "Đợi chút nào!"
Úc Phi Trần nghe thấy bèn quay đầu lại.
Ánh sáng êm dịu phía chân trời trùng lặp với ánh sáng chiết xạ trên mặt đá huy băng, khiến cho bóng dáng hắn trong tích tắc trở nên mờ ảo.
"Dữ liệu nặn mặt của anh đẹp trai ghê." Một thiếu niên áo trắng, tóc bạch kim từ trong đội bước tới, cậu ta mỉm cười, lông mày chau lại, nhẹ giọng nói: "Anh cứu em một mạng, nên em muốn cảm ơn."
Nhìn khuôn mặt xa lạ của thiếu niên, đầu óc Úc Phi Trần thoáng trống rỗng.
Nhìn năm giây, hắn mới ngờ ngợ nhớ ra, đây là thành viên Hạ Sâm trong đội.
Trong thế giới xác sống, Hạ Sâm là một nhân viên y tế không có sức chiến đấu.
Chỗ đó máu thịt tứ túng, ai nấy đều chán nản, chằng có thời gian để ý việc khác, chứ đừng nói đến ngoại hình của người ta.
Hơn nữa, ở thế giới khác nhau ngoại hình của mọi người cũng thay đổi.
Cho dù trở lại vườn Địa đàng rồi vẫn có thể thay đổi ngoại hình, họ gọi đó là "nặn mặt".
Hình như do bị nhìn lâu quá, Hạ Sâm chớp chớp mắt.
Một ánh sáng mờ nhạt lấp lóe.
Nó khiến Úc Phi Trần chú ý đến dưới mắt phải của Hạ Sâm có một nốt ruồi đỏ sậm nho nhỏ, màu sắc kỳ lạ, giống như là do máu đông lại vậy.
Hắn mắc chứng mù mặt nhẹ, dù phân biệt được đẹp xấu, nhưng muốn ghi nhớ thì phải tốn chút công sức.
Hắn lười tốn sức nên chỉ có thể dựa vào màu mắt, màu tóc và giọng nói, hoặc một số điểm đặc trưng, chẳng hạn như cái đầu trọc của đội trưởng.
Màu sắc kia như tỏa sáng trước mắt hắn.
Mình đã thấy cái màu này ở đâu rồi nhỉ, hắn nghĩ.
Hạ Sâm nói: "Anh Úc? Chúng ta cùng đến quán rượu nhé?"
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua giây lát, Úc Phi Trần dời mắt khỏi nốt ruồi kia.
"Không cần." Giọng hắn không mang chút cảm xúc hay nhịp điệu nào: "Tôi phải đi rồi."
Nói xong hắn xoay người, đi thẳng về phía tháp Sáng thế.
"Ấy! Anh Úc ơi!" Hạ Sâm gọi: "Anh không vui hả?"
"Không có." Con ngươi đen nhánh chuyển trở lại.
Có lẽ do lúc nặn mặt cho quá ít ánh sáng vào, nên đôi mắt kia lạnh giá không chút cảm xúc, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Hắn nói: "Tôi phải đến cổng Đêm vĩnh hằng."
Lời vừa dứt, bốn bề bỗng nhiên yên tĩnh.
Mọi người bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm Úc Phi Trần, giống như tên này sắp sửa đi vào nơi núi đao biển lửa vậy.
Một đám người mới quen biết chẳng bao lâu, trừng nhau một hồi lại ra không khí sinh ly tử biệt.
Sau một lúc, đội trưởng do dự hỏi: "Anh...!đủ cấp rồi hả?"
Úc Phi Trần đáp: "Vừa đủ."
"Không phải, anh...!anh..." Đội trưởng lắp bắp, "Đừng nghĩ quẩn mà."
Úc Phi Trần liếc gã một cái, giống như chẳng hiểu người này đang muốn nói gì.
"Tạm biệt." Hắn xoay người đi thẳng.
Sau lưng truyền đến tiếng thì thầm: "Sợ đây là lần cuối gặp mặt rồi."
Úc Phi Trần hiểu tại sao họ nói thế, ai cũng hiểu cả, vì cổng Đêm vĩnh hằng là nơi cực kỳ nguy hiểm, một đi không trở lại.
Người đi đến đó không phải kẻ cuồng tín thì chính là kẻ liều mạng.
Úc Phi Trần bước vào tháp Sáng thế.
Tòa tháp này là một công trình khổng lồ, trên cao đầy những ký hiệu ma pháp màu vàng và mây trắng dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối.
Mỗi kỷ nguyên có một ngày Phục sinh và nó đang gần kề, do đó, ngày càng nhiều đội ngũ sẵn sàng thám hiểm thế giới bên ngoài.
Tháp Sáng thế so với ngày trước náo nhiệt hơn nhiều, tầng một còn rôm rả hơn cả Quảng trường Đá Huy Băng.
Dòng người hối hả lướt qua Úc Phi Trần.
Chủng tộc, ngoại hình và cách ăn mặc của họ rất đa dạng.
Có người đi loanh quanh trong tháp, người thì trèo lên cầu thang xoắn ốc rộng rãi sát tường.
Trên tường là vô số cánh cửa bằng gỗ tuyết tùng được trang trí bằng vàng, dòng người ra vào không ngớt.
Ở vườn Địa đàng, những