"Kỵ sĩ trưởng tất nhiên sẽ có phán đoán phi thường." Ông già nói, "Đền thần nhất định toàn tâm lắng nghe đáp án của ngài.
Nhưng, hãy mau chóng quyết định."
Úc Phi Trần mỉm cười, nói: "Phải chỉ định người khôn ngoan chân chính nhất để đảm bảo Thánh Tử có thể thuận lợi phục sinh.
Nhưng người khôn ngoan không hẳn phải là lữ khách như chúng tôi.
Tôi nghĩ, ngài mới là người khôn ngoan chân chính."
"Hãy nói lý do."
Quả nhiên, không đụng chạm quy tắc nào, tạm thời hắn chưa lo về chuyện sống còn.
Rất dễ nhận ra, Molly vi phạm quy tắc và Shiramatsu phá hủy lễ tế vẫn chưa bị trừng phạt, bởi vì tại nghi lễ này, "thành công phục sinh Thánh Tử" mới là chuyện được ưu tiên hàng đầu, mọi thứ đều phải nhượng bộ chuyện này.
"Tìm kiếm những dược liệu trong truyền thuyết là chuyện cực kỳ nguy hiểm, thậm chí tìm được chúng hoàn toàn là nhờ may mắn.
Mỗi người đều phát huy sở trường của mình, ví dụ như học giả mang sách tranh sinh vật, phu nhân Juna mang ô.
Tất nhiên chúng tôi có thể phát huy trí tuệ của mình, nhưng khiến những người nhìn như không liên quan, lại thiếu một người cũng không được, tụ họp cùng nhau, mới là hành động của người khôn ngoan chân chính."
"Mặt khác, tôi từng đến thăm điện Thánh Tử, cũng nhớ kỹ bản đồ Nữ hoàng vẽ.
Ở những nơi này, tôi chỉ thấy chỗ ở của những tu sĩ và nữ tu bình thường, không hề thấy tung tích các tư tế và học giả đã phá giải công thức ma dược mà ngài nói, chuyện này những tu sĩ và nữ tu sống trong đền lâu dài hẳn là rõ hơn tôi.
Nếu công thức thượng cổ của ma dược phục sinh này là do một mình ngài giải ra, thì càng chứng cứ cho trí tuệ của ngài."
Dừng một chút, hắn nhìn Ludwig: "Ai cũng biết, Giáo hoàng Ludwig là người bạn chân thành của Thánh Tử và là người bảo vệ Casablan, hai nữ tu áo trắng bên cạnh Thánh Tử có thể làm chứng.
Nếu ngài nhận được vinh quang cao cả của Người khôn ngoan, ngài ấy có thể thay ngài thực hiện tế lễ, sẽ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng Thánh Tử phục sinh."
Cuối cùng, hắn bổ một đòn sát thủ: "Sự cơ trí của người lớn tuổi bao giờ cũng hơn sự nhanh trí của người trẻ, tuy chúng tôi khao khát dâng hiến cuộc đời cho Thánh Tử, nhưng suy cho cùng là tuổi còn quá trẻ, không có được trí trệ được thời gian rèn giữa."
"Tôi nói xong rồi."
Không nhìn ra vẻ mặt ông ta dưới mũ trùm.
Nữ hoàng thờ ơ khoanh tay, dường như không tán thành cách làm của hắn.
Shiramatsu thì dựng thẳng ngón cái, ra hiệu: Hành động của anh Úc bao giờ cũng vượt ngoài dự đoán của em.
"Mời thắp đèn."
Các tu sĩ, nữ tu bắt đầu di chuyển.
Úc Phi Trần nhìn bọn họ.
Nếu họ đã cam tâm tình nguyện bị xuyên tim, cắt cổ, thì "hy sinh vì Thánh Tử" không phải chuyện đau khổ, mà là vinh hạnh.
Họ có thể thì ông ta cũng có thể.
Huống chi, cứu sống Thánh Tử là mệnh lệnh được ưu tiên nhất của tất cả mọi người, nếu họ đã có thể suy nghĩ độc lập, hẳn sẽ đưa ra phán đoán công bằng thôi.
So với những vị khách xa lạ, đương nhiên họ có khuynh hướng nghiêng về phía ông già đã làm việc lâu năm trong đền hơn.
Quả nhiên, từng ngọn đến lần lượt được thắp sáng, số lượng còn rất nhiều.
Cuối cùng dừng ở hai trăm chín mươi hai cây.
Úc Phi Trần nhanh chóng âm thầm cộng trừ, 292, còn kém 642 của Molly 350, cần 351 phiếu nữa.
Phải xem Ludwig phát huy rồi, hắn cũng chưa nói hết lý do, chừa không gian cho Giáo hoàng đáng kính phát huy.
Ông già chuyển sang Ludwig: "Thưa Giáo hoàng bệ hạ đáng kính, mời ngài chỉ định người khôn ngoan nhất."
Ánh mắt Ludwig lộ ra vẻ lười biếng, Úc Phi Trần cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chân nhích ra xa anh hai bước.
"Tôi đồng quan điểm với kỵ sĩ trưởng." Ludwig nói.
Dứt lời, anh nhìn Thánh Tử đang nằm yên lặng trên giường pha lê giữa sân, đôi mắt rủ xuống, lộ ra vẻ đau lòng thương xót, Úc Phi Trần cảm thấy cảm xúc này không phải diễn kịch, mà là hàng thật giá thật.
"Thuở thiếu thời, tôi có vinh hạnh đọc được một ít sách thượng cổ, học được cách chữa bệnh.
Nhưng vết thương của Thánh Tử, tôi chưa từng nhìn thấy.
Ngươi trải qua đau đớn cỡ này hoàn toàn không thể sống sót, càng đừng nói chống đỡ đến giờ.
Chắc hẳn việc này có liên quan đến hai buổi lễ tế ngài chủ trì, ngài đã dùng sự cơ trí và quan điểm của người lớn tuổi để giữ lại sinh mệnh người thiếu niên này."
"Ở đền những ngày qua, chúng tôi chỉ tìm được vật liệu, vì trí tuệ hạn hẹp, vẫn chưa tìm được manh mối chân tướng của việc Thánh Tử bị hại, phải đợi cậu ấy tỉnh lại mới có thể tiếp tục tra xét, đã phụ kỳ vọng của ngài, đêm nào tôi cũng trằn trọc, khó mà yên giấc."
Úc Phi Trần: "."
Hắn im lặng nhìn Ludwig biểu diễn.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt anh bình tĩnh mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cúi đầu khiêm nhường.
"Tôi từng tự xưng là người khôn ngoan trong triệu người, muốn tự đề cử bản thân trước mặt thần linh để nhận được vinh quang cao cả.
Tuy nhiên, suy cho cùng, tôi không thể phản bội Thánh Tử, cũng không thể phụ kỳ vọng của ngài.
Ngài mới là người khôn ngoan chân chính nhất ở Casablan."
"Tôi đã nói xong, xin ngài đừng quên truyền đạt lại với thần linh, bảy tỏ sám hối của tôi về ý niệm xấu xa này."
Anh nói xong, Úc Phi Trần cũng xem kịch xong.
Nói đến đỉnh cao đạo đức thì Giáo hoàng vẫn cao hơn một bậc.
Giáo hoàng thờ ơ trút bỏ tư thái cao quý, mở miệng đều là "thần linh", "phụ lòng", "sám hối", sau cùng còn nhẹ nhàng nhận sai, đáng thương biết bao.
Những lời này đã cảm động hai nữ tu áo trắng bên giường Thánh Tử, nữ tu tóc bạc đã nghẹn ngào: "Ngài vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của Thánh Tử."
Ông già trầm giọng nói: "Mời thắp đèn."
Hai trăm chín mươi hai người bỏ phiếu cho ông ta vẫn duy trì, ngoài ra, những ngọn nến khác được thắp sáng ngày càng nhiều.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, ngọn nến như càng cháy sáng hơn, như từng chùm đuốc hừng hực.
Ba trăm lẻ ba, ba trăm mười bốn, ba trăm ba mươi sáu, ba trăm bốn mươi...!ba trăm năm mươi.
Sau đó, dừng lại một chốc.
Úc Phi Trần lẩm nhẩm trong lòng, tiếp tục đi.
Rốt cuộc, một tu sĩ đứng trong góc, dùng tư thế kỳ lạ thắp sáng ngọn nến trước mặt, sau vài giây, một nữ tu khác cũng thắp nến.
Không cần phải nhìn nữa, ba trăm năm mươi hai, kết cục đã định, sau hai lần bỏ phiếu ông già áo choàng đã vượt qua mọi người.
Thế nhưng, Molly bên cạnh không biết vì sao vẫn nhìn chằm chằm ngọn nến, nhất thời không đếm được số lượng.
Cuối cùng vẫn là Shiramatsu xung phong đếm rõ ràng, ra hiệu cho Molly yên tâm.
Molly thả lỏng cả người, vừa khóc vừa cười, nhìn Úc Phi Trần và Ludwig, trong mắt cô như tỏa sáng sức sống vô tận.
Cô may mắn biết bao, ở hai phó bản đầu tiên đều gặp được người sẵn lòng giúp đỡ mình, khiến cô trong lúc tuyệt vọng giữa sinh tử còn có thể cảm nhận được ấm áp và sức mạnh, tựa như thắp một ngọn nến trong đêm.
Kết thúc bỏ phiếu, mọi người cũng phát biểu xong, ngoại trừ nam hầu áo xám của Nữ hoàng.
Đây là tình huống ngoài phạm vi hiểu biết của Úc Phi Trần, ngay từ đầu ngôi đền sắp xếp cho họ mười một chiếc ghế, nam hầu áo xám không có ghế, chỉ theo sau Nữ hoàng, hiện tại phân chia giường tra tấn cũng không có phần hắn.
Ngay cả Ludwig trước đó cũng nói "bảy người chúng ta", gạt nam hầu ra ngoài.
Chẳng lẽ hắn ta không phải con người?
Song, chuyện này cũng không cần rối rắm, vì ông già đã từ tốn bước đến trước chén nung.
Ông ta thật sự định dâng hiến bộ não của mình, cống hiến sinh mạng phục sinh Thánh Tử.
Nhưng mà...!sau khi chết các tu sĩ và nữ tu đều biến thành bộ dạng quái vật bóng đen, nếu ông ta chết, sẽ chết thật sao?
Ông già chầm chậm nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh đen và trắng đối lập rạch ròi, ranh giới của